Cư Bảo Các chẳng có cảm giác gì đặc biệt về vụ bắt cóc lần này. Thằng nhóc còn chưa kịp sợ thì đã được cứu rồi, thậm chí còn chẳng biết mình từng bị nhét vào vali.
Về nhà chưa bao lâu, nó đã trở lại bình thường, cùng Cư Bảo Bồn chạy nhảy khắp sân.
Tôi đứng bên cửa kính sát đất nhìn hai đứa nô đùa, trong lòng nghĩ về hai tên anh rể họ kia mà thấy bực bội. Không nhịn được, tôi quay đầu nhìn sang Cư Diên đang ngồi trong phòng khách.
Ai ngờ Cư Diên cũng đang nhìn tôi.
Ánh mắt đã chạm nhau, giả vờ không thấy thì lại càng gượng gạo. Tôi đành hỏi: "Anh có biết vì sao họ lại bắt cóc Cư Bảo Các không?"
Không hỏi thì giống như tôi với Yến Lạc đang giấu anh ta chuyện gì đó vậy.
Cư Diên cúi đầu, thản nhiên đáp: "Không quan trọng. Tìm được rồi là được."
Câu trả lời thật chẳng giống anh ta chút nào. Tôi còn tưởng anh ta sẽ nhân cơ hội này mà kiếm chuyện với nhà họ Yến chứ!
Thấy anh không muốn nói tôi cũng thôi, chẳng muốn chuốc phiền phức.
Tôi quay người định lên phòng. Ai ngờ anh ta lại gọi tôi lại: "Qua đây đi, Liên Hà, để anh ôm em một cái."
Tôi ngạc nhiên liếc sang bác Trương đang bận rộn trong bếp.
Bác Trương hiển nhiên cũng nghe thấy, lập tức buông khăn lau bát đĩa, vội vã lẩn vào phòng mình.
Nhị Bảo (thằng nhóc với con mèo) còn đang mải chơi ngoài sân, chẳng để ý gì.
Tôi hơi lo lắng bước lại gần. Cư Diên vòng tay ôm eo tôi, rồi áp mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683785/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.