Đám tang được tổ chức giản lược hết mức, nhưng vẫn có rất nhiều người đến.
Tang lễ do nhà họ Yến lo liệu. Bác cả và bác dâu đều vội vã quay về. Người bác vốn nhu nhược của tôi giờ lại khóc đến đấm ngực giậm chân trước di ảnh của bố.
"Em ơi, em ruột của anh ơi ... Em thật sự là một người tốt! Anh chưa từng gặp ai tốt như em cả! Em đi rồi, anh biết sống sao đây! Anh có lỗi với em, em trai à..."
Bác dâu trông đã già đi rất nhiều cũng khóc không thành tiếng: "Em ơi, em đi sớm quá! Cả đời cực khổ, giờ Tiểu Hà đã lớn khôn, em sắp được hưởng phúc rồi sao không ở lại thêm vài năm nữa! Còn Đinh Lâm nữa, em bỏ cô ấy lại một mình, sau này cô ấy biết sống sao! Ngày nào cũng gửi đồ cho chúng tôi, còn nói Tết này sẽ tự tay làm xúc xích gửi về ... Giờ em không còn nữa, ai sẽ còn nhớ đến chúng tôi đây..."
Tôi mặc đồ tang, đứng cạnh Yến Lạc lặng lẽ nhìn dòng người chìm trong bi thương.
Hôm nay Cư Diên cũng đến, mặc đồ tang, đứng ở xa xa.
Ngày nào anh ta cũng đến lo việc hậu sự cho bố tôi.
Nhưng tôi không nhận của anh ta một đồng nào.
Bởi nhận rồi tôi lại phải trả lại.
Tôi cũng không cho phép anh ta tham dự lễ tang của bố.
Chị họ thứ hai bị bắt ngay hôm đó, cô và chị họ cả không dám đến gây chuyện, sợ bị người ta chửi mắng.
Toàn bộ chi phí tang lễ và mua đất chôn đều do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683788/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.