Ngày ấy, bố mẹ tôi và bố mẹ Yến cũng đến làm lễ thủy táng. Cả đoàn lên thuyền ra khơi, rải tro cốt đi.
Khi rải xong quay vào bờ, bố mẹ từ chối không ăn cơm ở nhà họ Cư nữa, vội vã về Lệ Thành luôn. Cư Bảo Các bám lấy bố tôi không chịu rời, kéo tay ông: "Chú ơi, chú ở nhà con làm đầu bếp đi! Chú với bác Trương cùng chăm con nhé."
Mẹ tôi nghe vậy liếc nhìn bác Trương từ trên xuống dưới rồi giật tay áo bố tôi ra: "Ông nó, đi thôi!"
Bố tôi thấy đau lòng vì thằng nhóc còn bé đã mất mẹ mất cha, quỳ xuống hỏi: "Hay chú cho con về Lệ Thành chơi mấy hôm rồi bảo tài xế đến đón sau nhé?"
Cư Bảo Các liếc mẹ tôi một cái rồi đáp: "Con không đi. Chú tới nhà con ở đi, con sẽ cho chú giá rất hời."
Bố tôi vừa mỉm cười vừa bất lực. Mẹ tôi cắt ngang: "Nói thử coi giá hời chỗ nào."
Cư Bảo Các vừa định mở miệng thì Cư Diên ném cho nó một cái nhìn. Cậu nhóc cúi mặt, không dám nói thêm.
Cư Diên quay sang bố mẹ tôi xin lỗi: "Xin lỗi chú dì, em cháu còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mấy lời của nó chú dì đừng để bụng."
Bố tôi vẫy tay: "Giờ nó chỉ còn hai đứa là người nhà thôi, hai đứa nên dành nhiều thời gian cho nó hơn. Nếu bận quá thì gửi sang nhà chú, thêm cái bát đôi đũa cũng chẳng sao."
Mẹ tôi kéo bố đi luôn, vừa đi vừa quát: "Chúng ta đâu phải tổ chức từ thiện, gạo muối không phải miễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683730/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.