Bóng đen nặng nề cùng đôi môi lạnh lẽo khiến tôi run rẩy, tôi lập tức đá mạnh về phía bác Trương bên cạnh.
Bác Trương "á" một tiếng ngồi bật dậy, còn cái bóng đen trước mắt tôi thì lập tức biến mất.
Thì ra là mơ.
Sợ muốn chết.
Bác Trương xoa xoa đầu gối, nhìn sắc mặt tôi rồi hỏi: "Cháu mơ thấy ác mộng à?"
Tôi lau mồ hôi trên mặt: "Vâng, ác mộng."
Bác Trương thở dài, giọng đầy cảm khái: "Nhà này rộng quá, chẳng có hơi người, nhìn thôi đã thấy âm u. Hồi ông cụ Cư còn sống thì tôi hay mơ thấy ông ta gọi mình, cứ như ma vậy. Nếu không vì lương cao, tôi bỏ đi từ lâu rồi."
Bà ấy cũng cỡ tuổi mẹ tôi, tôi hỏi: "Thế sau này bác còn làm ở đây nữa không?"
Bác Trương thở dài: "Thật ra tôi chẳng muốn làm nữa, nhưng nghĩ đến ơn nghĩa với phu nhân, lại lo cho Bảo Các. Tôi mà đi thì ai hầu hạ nổi vị tổ tông này? Giờ thuê bảo mẫu mới thì biết đâu mà lần, lỡ gặp người xấu bụng thì không biết sẽ dạy dỗ nó thành thế nào. Tôi vốn mong Cư Diên quay về chăm em trai, nhưng cậu ta thì chán ghét Bảo Các lắm..."
Nói tới đây, bà bỗng quay sang nhìn tôi, mắt sáng rực: "Tiểu Hà, hay là cháu ở lại chăm nó đi! Nhà này trả lương thế này này..."
Bà giơ ba ngón tay, tiếp tục thuyết phục tôi: "Nhiều hơn làm công bình thường nhiều lắm! Không chỉ đóng bảo hiểm đầy đủ, Tết nhất còn có lì xì! Việc nhà không muốn làm thì gọi người theo giờ, bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683729/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.