Vừa trở lại trường là tôi điên cuồng lao vào học tập để theo kịp tiến độ.
Xin nghỉ gần một tháng, ghi chép và bài tập nhiều không đếm xuể. Khó khăn lắm mới đuổi kịp thì lại đến kỳ thi.
Ngày nào tôi cũng ngâm mình trong thư viện ôn tập, bận đến mức cuối tuần cũng chẳng về nhà được.
May mà nhà không còn xảy ra chuyện gì, dù anh Khởi vẫn nằm viện nhưng hai nhà thay phiên nhau chăm sóc. Gọi video về, trông bố mẹ Yến Lạc cũng dần phấn chấn, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Yến Lạc thi cử thuận lợi, được chuyển vào đại học Song Nhất Lưu ở Thủ Đô, học lại từ năm nhất vào học kỳ sau.
Trước khi nhập học, để đỡ đần gia đình, anh còn nhận việc làm trung gian du học trên mạng. Hơn một tháng mà anh thật sự chốt thành công hai đơn, kiếm được năm nghìn tệ.
Mẹ tôi gọi video cảm khái: "Hai anh em nhà này đúng là thông minh thật. Con xem Yến Lạc mới nhận hai đơn đã dễ dàng kiếm được mấy nghìn. Con cũng học hỏi nó chút đi. Không thì ra đại lý xe bán xe, một đơn cũng năm trăm, đâu có ít..."
Trước đây tôi thấy bà lải nhải thì bực mình, nhưng giờ nghe chỉ thấy yên lòng.
Bà cũng dần dần bước ra khỏi nỗi đau mất chị.
Tôi hỏi: "Mẹ, mẹ vẫn ở bệnh viện à?"
"Ừ, Yến Khởi bắt đầu tập phục hồi chức năng rồi. Mẹ với bố con đang trông nó đây. Bố con vừa ở đây thôi, lại đi vệ sinh rồi."
Bà hướng máy quay cho tôi xem anh Khởi đang ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683728/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.