Hai ngày sau, anh Khởi được chuyển ra khỏi ICU sang phòng bệnh thường. Tôi cùng bố mẹ đến thăm anh.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi anh về nước, tôi thấy anh tỉnh táo.
Anh trông như một bệnh nhân nguy kịch điển hình: gầy gò, mặt tái nhợt, quầng thâm dưới mắt, môi không còn chút sắc hồng. Cánh tay lộ ra ngoài chăn chi chít vết thương do đạn bắn, từ cánh tay đến các ngón tay đều phải cố định bằng nẹp.
Với một bác sĩ ngoại khoa, bị thương đến mức này đồng nghĩa với việc sự nghiệp đã chấm dứt.
Bố mẹ tôi nhìn anh Khởi mà trong lòng day dứt, áy náy. Nhưng anh lại chẳng hề oán trách chị tôi, ngược lại còn xin lỗi: "Xin lỗi, chú Liên, dì. Nếu lúc đó chúng cháu về nước cùng Yến Lạc thì Liên Huân sẽ không..."
Mẹ tôi vừa nghe nhắc đến tên chị thì òa khóc, bố tôi vỗ vai bà, rồi nói với anh Khởi: "Không trách cháu được, ai mà ngờ tới chuyện này. Cháu còn sống trở về đã là niềm an ủi lớn nhất với chúng ta rồi..."
Ánh mắt anh Khởi thoáng ảm đạm nhưng khi nhìn sang tôi thì lại nở nụ cười nhợt nhạt: "Tiểu Hà cũng lớn rồi nhỉ."
Tôi nói: "Em đã là sinh viên năm nhất rồi, anh Khởi."
Anh ngắm gương mặt tôi như tìm lại dấu vết năm xưa: "Ừ, mười năm rồi. Khi anh đi du học, em với Yến Lạc vẫn còn là học sinh tiểu học cơ mà."
Năm ấy, khi anh ra nước ngoài, tôi và Yến Lạc mới tám tuổi. Chúng tôi vui vẻ ríu rít theo bố mẹ anh đến sân bay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683727/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.