Buổi trưa, bố mẹ tôi tan làm xong cũng đến.
Từ sau lần Vân Trang sang thăm nhà, thái độ của mẹ tôi đối với nhà họ Yến đã tốt hơn rất nhiều, không còn chuyện gì cũng nhắm vào như trước kia.
Hôm nay sang ăn cơm, bà còn bảo bố tôi mua mấy món nguội với nước ngọt. Thấy tôi, bà hơi gượng gạo nói: "Tiểu Hà, con cũng về rồi à."
Tôi chạy tới, gọi to: "Mẹ ơi!"
Bà sững sờ một chút, rồi hờn dỗi vỗ vào người tôi một cái: "Mẹ có điếc đâu, la to thế làm gì!"
Đòn đánh ấy chẳng đau gì cả.
Khoảng cách vô hình giữa hai mẹ con dường như cũng tan biến ngay lúc đó.
Chuyện chị bị đuổi việc và phải vào trung tâm cai nghiện, hai bên gia đình đều chưa hay biết. Trên bàn ăn, họ còn bàn tán về tình cảm của chị với anh Khởi, đoán rằng lần này họ về là để bàn chuyện cưới hỏi. Càng nói càng hăng, còn bắt đầu đùa giỡn với nhau như thông gia.
Tôi và Yến Lạc ngồi đối diện, cùng lẳng lặng cúi đầu ăn cơm.
Khi hết chuyện để nói về chị, mẹ Yến quay sang hỏi tôi: "Tiểu Hà, mẹ ruột đối xử với con thế nào?"
Tôi đáp: "Bà ấy cũng tốt với con, dạo này còn dẫn con với bạn đi ăn, đi công viên trò chơi."
Mẹ Yến cảm thán: "Đúng là có duyên, xa cách nhiều năm vậy mà vẫn gặp lại được..."
Rồi bà nhìn sang mẹ tôi: "Chị Đinh, tôi nhắc đến Vân Trang không làm chị giận chứ?"
Mẹ tôi nói: "Cô ta bỏ tiền cho con gái tôi, sao tôi phải giận."
Mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683708/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.