Ăn xong, bố mẹ tôi và bố Yến lại đi làm, tôi với Yến Lạc ở nhà dọn bát đũa.
Mẹ Yến nằm nghỉ trên sofa, cái máy matxa mà tôi tặng dịp Tết dán quanh eo bà.
Tôi vừa rửa bát vừa thì thầm hỏi Yến Lạc đang lau bếp bên cạnh: "Anh định làm nghề gì?"
Anh trả lời: "Giờ anh chỉ có bằng cấp phổ thông, khó kiếm việc toàn thời gian đúng ngành lắm. Nhưng anh rành quy trình du học vào các trường ở Mỹ, có thể làm tư vấn viên và nhận dịch vụ online. Sắp tới mùa du học, chắc kiếm được chút đỉnh."
Tôi gật gù khâm phục.
Rồi chợt nhớ tới một vạn tệ trong tài khoản điện tử.
Nếu không có Vân Trang, nhà họ Yến không đủ khả năng nuôi anh đi học, tôi chỉ biết lo lắng mà không làm gì được.
Nhưng giờ đã có Vân Trang, tôi không khỏi nghĩ tới biệt thự, siêu xe và chiếc vòng ngọc phỉ thúy trên cổ tay bà...
Tôi lắc đầu thật mạnh
Không, đó không phải của tôi!
Không được nghĩ, tuyệt đối không được nghĩ!
Thiếu tiền thì chúng tôi cùng cố gắng kiếm, như Yến Lạc nói, chúng tôi vẫn còn trẻ có thể vượt qua chuyện này.
Anh đi làm thì tôi cũng không rảnh, tôi sẽ làm thêm để phụ giúp.
Nếu là tôi thiếu, anh chắc chắn cũng sẽ giúp tôi.
Chiều, hai đứa dẫn Cà Ri đi spa thú cưng.
Cà Ri được tắm rửa cắt tỉa lông, vẻ ngoài ngay lập tức sang chảnh hẳn, giá trị cũng được cải thiện không ít.
Trên đường về, một tay anh bế Cà Ri, tay kia nắm tay tôi ghé vào quán trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683709/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.