Tối dọn dẹp xong, nằm trên giường, tôi nghiêng người ôm chăn, nhìn sang bên cạnh Yến Lạc.
Yến Lạc đã nhắm mắt, nhưng thấy tôi nhìn thì mở mắt, quay sang hỏi: "Không ngủ được à?"
"Ừ... hôm nay dì Vân nói với em mấy chuyện..."
Anh kéo tôi vào lòng: "Đều không phải lỗi của em."
"Nhưng mà em..."
"Anh nghĩ chú Liên và mẹ anh chắc là biết rồi nên mới không nói thật với em. Liên Hà, em là em, dù là con gái của ai cũng không quan trọng."
Tôi đạp tung chăn, ôm chặt lấy anh, tham lam hít hà hơi ấm và mùi hương của anh.
Anh luôn khiến tôi yên lòng, luôn biết thấu hiểu. Chỉ cần có anh ở bên, cho dù trời sập cũng không sao.
Tôi thì thầm: "Nếu không có anh thì em biết phải làm sao đây, Yến Tử."
Bất ngờ Yến Lạc gỡ tay tôi ra, lật người quay lưng: "Ngủ đi! Ngày mai phải về rồi."
Tôi chống tay ngồi dậy, thò đầu nhìn, thấy mặt anh đỏ bừng.
Tôi đưa tay sờ trán: "Sao thế? Bị em lây cảm à?"
"Không." Anh ép tôi xuống gối, lập tức tắt đèn, giọng cứng rắn: "Ngủ ngay!"
"Được..."
Trong bóng tối, tôi dán người vào lưng anh, nhắm mắt lại rồi ngủ.
Sáng hôm sau, tôi xin phép cố vấn cho nghỉ một tuần, rồi nhắn với Mạch Tuệ và các bạn.
Hồ Đào gửi icon mặt há to: [Tối qua tiến triển thế nào rồi?]
Mạch Tuệ cũng gửi biểu cảm cười gian.
Tôi trả lời: [Không có gì cả, lên giường là ngủ luôn. Đừng nhắc nữa. Có chuyện nhờ mấy cậu. Nếu thầy giao bài nhóm thì nhớ kéo tớ vào với nhé!]
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683706/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.