Yến Lạc đặt một phòng giường lớn trong khách sạn bình dân.
Anh từ Mỹ về nước sớm hơn dự định, vừa xuống máy bay còn chưa về nhà đã chạy thẳng đến Vân Đại tìm tôi.
Khép cửa, anh đã ép tôi vào gương toàn thân treo tường, nâng mặt tôi lên rồi hôn xuống.
Nụ hôn của anh gấp gáp mà vụng về, anh hôn không ngừng khiến cả mặt tôi dính toàn nước bọt.
Tôi hơi lo không biết anh có định hôn sâu không. Vì vừa ăn xong, tôi còn chưa đánh răng.
May là không, anh chỉ hôn chụt chụt bên má và môi thôi.
Đến cuối như vẫn chưa thỏa mãn, anh ôm chặt lấy tôi thở dài một hơi: "Liên Hà ... anh nhớ em quá."
Tôi cũng vòng tay ôm anh: "Em cũng nhớ anh, Yến Lạc ... nhưng nụ hôn của anh mùi Cà Ri lắm..."
Anh bật cười buông tôi ra, kéo hai vali vào trong phòng.
Tôi vòng tay ôm eo anh từ sau, lẽo đẽo theo sau như con vịt con: "Sao anh lại về sớm thế? Sao không đi cùng anh Khởi và chị em?"
Yến Lạc nói: "Chị Huân không cần người trông cả ngày nữa. Anh ở nhà cũng rảnh, chi bằng về sớm gặp em. Anh có quà cho em, trong này này."
"Quà gì thế? Để em xem..." Tôi ngồi xuống mở vali: "Á!"
Bên trong là một chiếc MacBook mới tinh.
Yến Lạc hỏi: "Thích không?"
Tôi lập tức đóng vali, quay sang đánh anh: "Thích cái đầu anh ấy! Ai cho anh tiêu tiền bậy bạ thế hả! Nhà anh thừa tiền chắc? Bố mẹ anh ngày nào cũng làm việc cực khổ..."
Yến Lạc kéo tôi vào lòng: "Đừng đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683705/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.