Khi Vân Trang kể mình gặp người không tốt, tôi tưởng chỉ là gặp gã đàn ông tệ hại, không ngờ lại là chuyện như thế này.
Không trách bà chưa bao giờ nói tên người đó, bà cũng không biết là ai.
Tôi là con của kẻ cưỡng h**p.
Đúng là không nên tò mò hỏi quá nhiều. Mỗi lần tò mò là lại chẳng có kết quả tốt đẹp.
Vân Trang lau đi nước mắt trên mặt tôi, nói: "Liên Hà, trời cho chúng ta gặp lại nhau chắc chắn là có lý do, có lẽ để mẹ bù đắp cho con. Con cứ gọi mẹ là dì cũng được, bố mẹ nuôi vẫn là bố mẹ con, để mẹ làm dì. Nếu con không muốn chuyển hộ khẩu thì không chuyển, mẹ không ép. Chỉ mong con đừng từ chối mẹ được không? Mẹ thực sự rất muốn gặp con..."
Nói đến đó bà lại khóc.
Tôi không nhớ cuộc nói chuyện kết thúc thế nào.
Mạch Tuệ thấy tôi chần chừ nên đứng đợi dưới lầu. Khi thấy tôi xuống, cô ấy ngạc nhiên: "Liên Ngẫu, sao mặt cậu tái vậy? Lại sốt à?"
Tôi bước đến, đầu dựa lên vai cô ấy: "Tớ ổn, về trường thôi."
Vân Trang lau khô mặt, theo ra cửa: "Dì đưa các cháu đi."
Cư Bảo Các phi từ sân vào, tay lấm đầy bùn, hét với Vân Trang: "Mẹ đi thì con cũng đi!" rồi định bôi bùn lên chúng tôi.
Vân Trang túm lấy nó.
Hồ Đào xách ba lô chạy ra, thấy tay nó lấm bùn thì lùi lại: "Chúng ta bắt taxi về! Cô Cô! Mạch Tuệ! Liên Hà! Đi mau! Tạm biệt chị Vân!"
Tôi nhận túi xách, gật đầu với Vân Trang rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683704/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.