Người phụ nữ xinh đẹp bế đứa bé trai đang khóc không ngừng, sai người giúp việc gọi tài xế tới đón họ đi bệnh viện.
Rồi bà ấy quay sang chúng tôi, giọng không to nhưng nghiêm khắc: "Các cháu học trường nào vậy? Sao có thể nghịch ngợm giữa chốn đông người như thế!"
Hồ Đào còn trẻ, sợ đến phát khóc.
Mạch Tuệ lớn nhất trong chúng tôi, cũng là trưởng ký túc xá, vội kéo chúng tôi cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi dì ạ, chúng cháu không cố ý! Trước hết hãy đưa em trai đi bệnh viện thăm khám trước, chi phí chúng cháu sẽ chịu hết. Chúng cháu đều là sinh viên Vân Đại, nhất định sẽ chịu trách nhiệm đến cùng."
Xung quanh có khá nhiều người đi đường, ban đầu cứ trách chúng tôi không cẩn thận. Nhưng khi nghe nói chúng tôi là sinh viên Vân Đại, mọi người liền đổi giọng, bảo rằng cậu bé quá nghịch, tự va phải chúng tôi trước.
Người phụ nữ xinh đẹp chẳng thèm quan tâm đến người đi đường, cũng không còn thời gian để mắng chúng tôi nữa, bế con quay lưng đi về chỗ tài xế đậu xe.
Chúng tôi cũng đi theo.
Họ bế đứa trẻ lên ô tô, còn chúng tôi bắt taxi theo sau.
Trên đường, Hồ Đào ôm cánh tay Mạch Tuệ khóc thút thít: "Sao bây giờ, nếu làm cậu nhóc đó bị thương, sao tớ đền nổi đây..."
Mạch Tuệ an ủi: "Đừng sợ, tiếng khóc của cậu nhóc tuy khá to nhưng đầu không bị chảy máu, chỉ sưng một cục thôi, chắc không sao. Chụp CT cũng chỉ mất vài trăm đồng, hôm nay không mua gì nữa. Tiền chụp mình chia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683673/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.