Kỳ nghỉ Quốc khánh kết thúc, vừa trở lại là đầy ắp các tiết học.
Ban đầu, tôi còn chưa quen với hình thức giảng dạy của trường học, cùng các bạn cùng phòng vừa ôm sách vừa chạy khắp sân trường.
Mỗi tuần ngoài các môn học bắt buộc còn có môn tự chọn, lại thêm mong chờ vào hội học sinh và đủ loại câu lạc bộ, ngày nào cũng bận rộn tới mức chân không chạm đất, nhưng khi nghĩ lại cũng không biết mình đang cái bận gì.
Một tháng sau, tôi dần thích nghi, rút khỏi hội sinh viên suốt ngày họp hành và mấy câu lạc bộ đăng ký lúc bốc đồng, rồi mua một chiếc xe đạp cũ để tiết kiệm thời gian đi lại, nhờ đó mới có chút dư dả thời gian.
Khi đạp xe vòng quanh khuôn viên, tôi thường thấy những cặp đôi tay trong tay, ung dung đi cạnh nhau giữa sân trường.
Nói không ghen tị thì là dối lòng. Nếu Yến Lạc không ra nước ngoài, chẳng phải tôi và anh cũng có thể tay nắm tay dạo phố như thế sao?
Nhưng tôi đâu thể chỉ vì muốn được nắm tay anh đi dạo mà ngăn cản tiền đồ rộng mở của anh được chứ?
Điều này tôi không làm nổi.
Thời gian trôi qua nhanh, chẳng mấy chốc đã sang tháng mười hai.
Đây là một tháng nhộn nhịp, sắp tới Tết Dương lịch và Tết Nguyên đán, các chương trình khuyến mãi đầy rẫy. Bốn đứa bạn cùng phòng ký túc chúng tôi bàn nhau tranh thủ cuối tuần đi xuống trung tâm thành phố mua sắm một chút.
Trong lớp có một nam sinh là Lục Chinh, là một phú nhị đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683672/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.