Gần bốn giờ, mẹ gọi điện cho chị gái.
Chị nghe nói Cư Diên không đến, nên chị cũng chẳng về.
Đặt điện thoại xuống, mẹ thở dài: "Con gái lớn rồi chẳng giữ được bên mình nữa! Cho dù Cư Diên không tới thì nó cũng nên về thăm nhà một chút chứ, mẹ nhớ nó quá."
Tôi đang ngồi trong phòng làm đề thi, nghe thấy vậy thật sự muốn kể cho chị chuyện Cư Diên đưa tôi đi đua xe, để chị đừng lún quá sâu.
Nhưng chuyện đó chắc chắn sẽ dính đến chiếc vòng ngọc phỉ thúy.
Trước đây tôi nói là đã trả lại rồi. Chị cũng luôn nghĩ rằng anh họ cả bị bắt là vì ăn trộm chuỗi ngọc trai Thiên Nữ.
Nếu để chị biết chiếc vòng bị lấy trộm ngay ở chỗ tôi, thì chị lại nghi ngờ quan hệ giữa tôi với Cư Diên.
Hơn nữa...
Tôi cũng không muốn nói xấu Cư Diên.
Nói xấu một lần là quá đủ rồi.
Con người ai chẳng có lúc tâm trạng tồi tệ. Có lẽ dạo này anh hơi buồn bực, trong công việc cũng tích tụ áp lực, muốn xả stress bằng cách lái xe điên cuồng, mà tình cờ lại gặp phải tôi.
Chị gái cũng là người trưởng thành, có khả năng phán đoán. Cư Diên là kiểu người như thế nào thì cứ để chị tự mình nhìn nhận, người ngoài xen vào nhiều cũng chẳng hay.
Sau đó một tuần, kết quả thi thử lần hai đã có.
Tôi có tiến bộ nhưng vẫn chưa đủ để đỗ vào Vân Đại.
Tối thứ năm, trong lúc đang học tiết tự học buổi tối, thầy chủ nhiệm gọi tôi ra nói đã trao đổi với bố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683648/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.