Cuối cùng xe cũng dừng hẳn.
Tôi ngồi chết lặng trên ghế, tim đập thình thịch, nhìn Cư Diên gục xuống vô lăng, vai anh phập phồng dữ dội. Lần đầu tiên tôi thấy người có vấn đề thần kinh có lẽ không phải tôi mà chính là anh ta.
Giận thế nào thì giận, cũng đâu thể lôi tôi lao một mạch với tốc 180km/h giữa phố chứ!
Tôi không muốn chết. Tôi còn chưa thi đại học, còn chưa đi Mỹ, còn biết bao nhiêu ngày tháng tươi đẹp chưa tận hưởng!
Tôi định tháo dây an toàn nhảy xuống xe, mà tay run lẩy bẩy bấm mãi không được.
Nghe tiếng lách cách, Cư Diên ngẩng lên, chậm rãi giúp tôi tháo ra.
Tôi thậm chí không dám nhìn thẳng mặt anh. Vừa cởi xong, tôi lập tức mở cửa, lao ra ngoài.
Gió lạnh quất vào mặt, mới thật sự thấy mình còn sống.
Đúng lúc phía sau có một chiếc taxi chạy tới, tôi chẳng buồn tiếc tiền, vội vẫy tay chặn lại: "Chú ơi! Nhanh, đưa cháu về Khu Tân An!"
Tài xế thấy tôi bước ra khỏi xe của Cư Diên, nói với vẻ chua chát: "Ồ, em gái cãi nhau với bạn trai à? Xe G-Class mà cũng không muốn ngồi nữa hả?"
Tôi còn chưa hết bàng hoàng, mặt còn ướt lệ, giọng the thé lạc hẳn đi: "Anh ta không phải bạn trai tôi!"
Ngồi nữa?
Tôi chán sống rồi chắc?
Tài xế lắc lắc đầu, càng tin là chúng tôi là một đôi đang cãi nhau.
Tôi lười giải thích.
Taxi chạy êm ru, tôi ngồi sau, nhìn đồng hồ tính tiền tăng dần, đầu óc cũng bình tĩnh lại.
May mà Nguyên Tố xuống sớm. Nếu xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683647/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.