Nghe cậu nhắc đến Cư Diên, tôi liền hỏi: "Anh ấy thì sao?"
Yến Lạc cau mày: "Anh ta với chị cậu trông là lạ, bọn họ thật sự đã làm hòa chưa?"
Tôi thở phào: "Tưởng cậu định nói gì, họ vốn là người ít nói, trước đây cũng thế mà."
"Ờ..."
Bố Yến sắp đi làm, Yến Lạc lên xe, mẹ Yến ghé sát cửa sổ dặn tôi: "Tiểu Hà, nếu tối nay nhà không có ai, con cứ sang nhà dì nhé. Gọi điện cho chú, chú sẽ qua đón."
Lòng tôi ấm áp, đáp: "Không sao đâu dì, nhà chị con cũng gần đây thôi, con có chỗ ngủ rồi. Dì đừng lo, đi đường cẩn thận ạ."
Tiễn nhà họ Yến xong, tôi quay lại phòng bệnh. Bố đang cùng mẹ và chị ăn sáng.
Tôi không muốn quấy rầy, chỉ ngồi ở cửa chờ.
Trong lúc họ vừa ăn vừa trò chuyện, mẹ nói với bố: "Người say rượu lái xe đó đã bị bắt rồi, lát nữa cảnh sát sẽ đến lấy lời khai."
Bố nói: "Ừm......"
Mẹ lại nói: "Đúng rồi, còn phải thông báo cho anh chị em nhà ông biết đấy. Ngày thường lúc nào cũng là nhà mình đi biếu, lần này xem họ chịu bỏ ra bao nhiêu."
Bố bất lực: "Tôi chẳng bị nặng, thôi đừng làm phiền họ, không cần để người ta lo lắng."
"Sao lại không nói? Nếu ngay cả lúc ông nhập viện mà họ còn keo kiệt thì đừng trách tôi sau này không thèm biếu một đồng! À, Cư Diên đâu rồi?"
Câu đó là hỏi chị, chị đáp: "Anh ấy ở đây cũng không có chuyện gì làm, con bảo anh ấy về rồi."
Mẹ thở dài khen ngợi: "Đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683631/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.