Tôi rất muốn ở đây chờ bố tỉnh lại, nhưng bệnh viện thật sự không có chỗ ngủ, mà tôi ở đây chỉ khiến mẹ thêm bực mình.
Bố Yến đi lấy xe, chúng tôi đứng chờ trước cổng bệnh viện.
Yến Lạc thấy bên cạnh có máy bán hàng tự động có đồ uống nóng thì chạy qua mua mấy chai, đưa tôi một chai sữa nóng để sưởi tay.
Tôi nói: "Cảm ơn cậu, Yến Lạc."
Rồi lại nhìn mẹ Yến: "Cảm ơn dì, với cả chú nữa ạ."
Mẹ Yến dịu dàng đáp: "Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà cả. Tối nay con ngủ ở phòng Yến Lạc nhé, để nó qua phòng Yến Khởi."
"Vâng ạ."
Bà ôm chặt lấy tôi: "May mà bố con phúc lớn mạng lớn, con cũng phải mạnh mẽ lên, đừng buồn quá."
"Vâng..."
Về đến nhà họ Yến, tôi tắm rửa qua loa rồi trở lại phòng Yến Lạc, phát hiện chăn mới trải trên giường đã được sưởi ấm bằng chăn điện, ấm áp dễ chịu.
Mẹ Yến bước vào, tay cầm một cái máy tạo độ ẩm: "Tiểu Hà, dì cho thêm ít tinh dầu oải hương vào rồi, để cạnh giường giúp con dễ ngủ. Nó còn kiêm cả đèn ngủ, ban đêm bật lên thì không sợ tối."
Ngực tôi nghẹn đau.
Mẹ tôi chưa bao giờ đối xử với tôi chu đáo như vậy. Người đối xử tốt với tôi nhất là bố thì đang nằm viện vì tôi.
Mẹ Yến đặt máy xuống, quay lại thấy tôi đang rơi nước mắt, ngồi cạnh tôi nói: "Tối nay để dì ngủ cùng con nhé?"
Tôi lắc đầu: "Con không sao đâu dì, chỉ là nhớ bố nên thấy buồn. Dì cũng vất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thuy-tinh-nhat-diep-quy/4683630/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.