Dừng bước danh lợi, tụng hận ca,
Ngẩn ngơ hồn vẫn mộng thoáng cười.
“Đã bắt đầu rồi.”
Ngưng Bích cười lạnh, lau vết máu bên khóe môi, ngẩng đầu lên, hài lòng khi nhìn thấy bàn tay cầm kiếm của Triển Chiêu run rẩy.
“Triển Chiêu, ngươi có trốn tránh cũng vô dụng, dù ngươi giết ta, ngươi cũng không thể nào thay đổi được tình hình. Ngươi không cứu được Tần gia, không cứu được Dương gia, càng không cứu được Bạch Ngọc Đường.”
Tay phải Triển Chiêu nắm kiếm, bất giác run lên. Nỗi sợ của Bạch Ngọc Đường kì thực chính là tâm bệnh của y. Y đã sợ, rất sợ.
“Ngưng Bích, tốt nhất là ngươi mau giao mật hàm cấu kết giữa ngươi và Tương Dương vương cùng thuốc giải ra đây. Nếu không, đừng trách Triển mỗ vô tình!”
“Ha ha… Đến lúc này rồi mà Triển Chiêu ngươi vẫn còn tỏ thái độ hơn người đó sao? Xét võ công hay mưu kế, ta tự nhận mình không sánh nổi một phần của ngươi, nhưng dù bây giờ ngươi có giết ta, thì cuối cùng ta vẫn là người thắng.”
Nói xong mấy lời này, dung nhan tuyệt sắc gợi cảm lại nhuộm lên nét lạnh lùng, cố chấp. Gương mặt thon gọn hơi hếch lên, dường như không định nói thêm gì nữa.
Sắc mặt Triển Chiêu trầm xuống, không biết nên lựa chọn thế nào. Giết? Hay là không giết đây?
Trong lúc đang không biết nên làm gì cho phải, y chợt nhạy cảm phát hiện ra trong không khí truyền tới mùi khét gay mũi. Trái tim đột nhiên hoảng hốt, Triển Chiêu trừng mắt, đổi kiếm sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thanh-oan/2619423/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.