Đại nghĩa sáng tỏ, mệt mỏi tới lui,
Thế sự vô thường, trằn trọc hồi tưởng.
Đêm dài trong quán trọ lúc nào cũng khiến rất nhiều người cảm thấy bất an.
Triển Chiêu lấy khăn ẩm từ trên trán xuống, nhúng vào nước ấm, vò mấy cái, sau khi vắt khô lại đặt lên.
Đây là lần thứ mấy mình thấy hắn ngủ mê man? Lần này là do mình gây ra sao?
Y nhẹ nhàng nâng sợi tóc vương trên gò má của Bạch Ngọc Đường đặt xuống gối. Ngọc Đường, tha thứ cho ta.
Ngọc Đường, tha thứ cho ta.
Y không ngừng nỉ non, không ngừng mong mỏi Bạch Ngọc Đường mau chóng tỉnh lại.
Nỉ non càng lâu, lòng của y càng trở nên yếu ớt. Y cúi người, tựa đầu lên cần cổ hơi lạnh của Bạch Ngọc Đường, mắt nhắm lại.
Chỉ có nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu mới cảm thấy an tâm. Ngọc Đường của y chỉ còn chút thời gian, Ngọc Đường hết lần này đến lần khác bị y đặt sau tình nghĩa, Ngọc Đường hết lần này đến lần khác bị y làm tổn thương, vẫn còn sống.
Chỉ cần hắn còn sống là tốt rồi.
“Mèo ngốc, ngươi đè ta không thở được. Nếu ta vừa tỉnh đã lại bị ngươi đè cho bất tỉnh, không phải ngươi sẽ càng đau lòng hơn hay sao?”
Tiếng nói quen thuộc, giọng điệu trêu chọc quen thuộc, nhưng y lại nghe như tiếng sấm rền, khóe môi bất giác nâng lên thành nụ cười quen thuộc của y.
Y nhìn đăm đăm gò má trắng nõn của Bạch Ngọc Đường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thanh-oan/2619421/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.