Cô hồn dã quỷ.
Diệp Phàm nheo mắt lại, hiện tại anh thật sự đã trở thành cô hồn dã quỷ rồi sao?
Cũng phải thôi, ngoại trừ ông nội, trên đời này vốn dĩ cũng không có ai là người thân thích.
Sở dĩ, ông nội lâm vào tình trạng này, thân là cháu như anh, nhất định phải điều tra thật rõ, cho dù là gì đi chăng nữa cũng đừng hòng ngăn cản được anh.
“Quá đáng?” Diệp Long ha hả cười, “Bác Phúc, bác thực sự cho rằng tôi quá đáng hay sao? Đối với kẻ động vào người thân của mình, tôi nghĩ cho dù thế nào đi nữa cũng không hề có gì là quá đáng cả.”
“Đủ rồi!”
Bác Phúc gầm lên giận dữ, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Long: “Nhị thiếu gia, chuyện tám năm trước, lúc đó thật sự cậu vẫn còn rất nhỏ, chuyện gì cũng chưa tường tận, nếu như còn ở đây nói những lời xằng bậy, e rằng đừng trách tôi không khách khí!”
“Bác Phúc!”
Diệp Long sắc mặt đột nhiên biến sắc, “Bác thật ra cũng chỉ là quản gia của nhà họ Diệp tôi, hơn nữa, tám năm trước tôi đã là đứa trẻ mười một tuổi, đương nhiên biết cái gì là lòng lang dạ sói, cái gì là cả gan làm càn!”
Diệp Phàm nhíu mày lại, đương nhiên anh có thể nhận ra được lời nói của Diệp Long lúc này chứa đựng sự đớn đau.
"Khụ khụ…” Lần này sự tức giận khiến Phúc bá không ngừng ho khan.
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Diệp Long, thấp giọng nói với bác Phúc.
Diệp Long không ngừng thở gấp, những lời trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/154425/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.