Giang Châu.
Từ sân bay đi ra, ánh mắt Diệp Phàm có chút tăm tối, mới đó mà đã tám năm trôi qua, trước khi đi anh vẫn là một người không biết gì về thế giới rối ren này, giờ đây khi quay về, quê hương cũng chẳng còn như xưa nữa.
“Đi tới Diệp Gia.”
Bắt bừa một chiếc xe taxi, qua khung cửa sổ Diệp Phàm hướng mắt ra ngoài để quan sát thành phố.
Dĩ nhiên so với thành phố lớn như Hải Đông, Giang Châu này cũng có chút chênh lệch, lục lại trí nhớ của mình, phải mất rất lâu anh mới có thể tìm được nơi mình muốn đến.
Thời gian trôi qua, Diệp Phàm phát hiện ra càng lúc mọi thứ càng trở nên quen thuộc, khi gần đến Diệp Gia, Diệp Phàm đột nhiên cảm thấy dường như thời gian chẳng hề đi qua nơi đây.
Thôn Diệp Gia, nằm ở bên cạnh một con sông dưới chân núi, đến bây giớ tổ tiên đã có lịch sử tồn tại đến cả trăm năm.
Ở Thôn Diệp Gia, gia đình của Diệp Phàm có một vị thế chủ chốt, đất đai của tổ tiên có hơn mấy chục mẫu, lầu các đình đài ẩn núp trong rừng cây um tùm bao quanh, tất cả như được phủ lên một màu sắc riêng.
Cửa nhà khá cũ, khi xe dừng lại Diệp Phàm nhìn thấy không ít người đang dỡ bỏ những mảnh vải trắng, không khí hết sức quạnh hiu, cả người Diệp Phàm nổi gân xanh, anh nắm chặt hai tay, có thể thấy ngọn lửa giận dữ đang từ từ bốc lên.
“Anh chưa trả tiền.” Khi thấy Diệp Phàm bỏ đi, tài xế nóng nảy mở cửa xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/154424/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.