“Anh chính là muốn điều tra ra nguyên nhân cái chết của ông.” Diệp Phàm xoa tóc của Diệp Nguyệt, ánh mắt vô cùng âu yếm, “Em cũng nhanh chóng trở lại trường học đi, có thời gian anh sẽ đến thăm em.”
“Hứ”
Diệp Nguyệt khẽ hất mũi, bất mãn nói: “Anh, anh lại muốn đuổi em đi sao, tám năm trước cũng như vậy, lần này em nhất định không chịu đi đâu.”
Diệp Phàm lặng lẽ nhìn ánh mắt chờ đợi của Diệp Nguyệt, có chút nghĩ ngợi, nhưng rồi cũng gật đầu.
Tám năm trước thật sự anh không còn sự lựa chọn nào, để không làm liên lụy đến Diệp Nguyệt, cũng đã từng đến nghĩ đến chuyện cùng Diệp Nguyệt bỏ trốn, tuy nhiện hiện tại hoàn toàn khác, anh đã không còn là con người của tám năm trước nữa rồi.
Bất luận là tình huống gì đi chăng nữa, anh cũng đều có thể bảo vệ sự an toàn của Diệp Nguyệt, đương nhiên không cần dùng đến biện pháp cùng Diệp Nguyệt trốn ra nước ngoài.
“Anh, anh và em kề vai chiến đấu!” Diệp Nguyệt nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Phàm, khẳng khái nói, ánh mắt vô cùng hưng phấn, đưa nắm đấm nhỏ nhắn ra phía trước, “Em cũng có tập võ đó nha, đánh mười người cũng không có vấn đề gì cả.”
Diệp Phàm không kìm được bật cười thành tiếng, đối với khả năng của anh ấy, đương nhiên có thể biết được Diệp Nguyệt có chút võ thuật, chỉ là động tác đẹp, nhưng sức mạnh không đáng là bao.
“Anh phải nhờ em bảo vệ rồi.” Diệp Phàm xoa tóc Diệp Nguyệt, nhẹ nhàng nói.
Diệp Nguyệt lầm bầm nói, ra bộ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-tai-do/154426/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.