Đối với những lời mỉa mai của bốn người kia. 
Diệp Thu lại như hoàn toàn không nghe thấy, anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt vẫn luôn chăm chú vào hai cục đá trong chậu nước, hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng bởi những người khác. 
Một phút trôi qua trong nháy mắt. 
"Này, nhóc con, hết giờ rồi, cục đá bỏ đi này của cậu vẫn không thay đổi chút nào, tôi thấy cậu cứ nhận thua luôn đi là vừa, đỡ cho lát nữa càng thêm mất mặt!” 
Mạc Hữu Càn khinh bỉ nhìn Diệp Thu, cười khẩy nói. 
“Tôi đã nói rồi mà, thằng nhóc này rõ ràng chỉ đang giả thần giả quỷ mà thôi, đá bỏ đi chính là đá bỏ đi, sao có thể biến thành phỉ thuý được chứ?” 
“Hôm nay ông già này thắng chắc rồi, há há há!” 
Thầy Triệu ngẩng đầu cười lớn, trong tiếng cười tràn ngập sự đắc chí. 
"Ồ?” 
“Thật sao?” 
“Vậy thì chưa chắc đâu!” 
Khóe môi Diệp Thu khẽ nhếch lên, anh nói bằng giọng vui đùa. 
“Chưa chắc?” 
“Thế cho tôi hỏi, điều gì đã giúp cậu tự tin đến mức khiến cậu tới giờ vẫn cứng mồm như vậy thế?” 
“Cục đá có thay đổi sao?” 
“Chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra được đây vẫn là hai cục đá bỏ đi, cậu đừng kéo dài thời gian thêm nữa, mau dập đầu nhận sai đi!” 
Thầy Triệu trừng mắt nhìn Diệp Thu và nói với vẻ khinh thường. 
"Đúng đấy, rõ ràng là đã thua rồi mà vẫn cứ thích nói nhảm không chớp mắt, có giỏi thì bây giờ cậu biến hai cục đá này thành phỉ thuý đi, như thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608880/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.