"Ha ha ha!" 
Lúc này. 
Ánh mắt bốn người Mạc Hữu Càn nhìn Diệp Thu tràn đầy vẻ châm chọc như thể họ đang nhìn một kẻ mất trí. 
“Nhóc con, cậu nghĩ bọn tôi đều già đến lẩm cẩm với hoa mắt rồi nên khá là dễ bị lừa hả?” 
“Đây rõ ràng là hai cục đá bỏ đi, phỉ thuý ở đâu ra chứ hả?” 
Mạc Hữu Càn nhìn Diệp Thu và hỏi một cách mỉa mai. 
"Giả vờ cũng rất giống đấy, tuy cậu dùng máy cắt cắt lâu như thế, biến hai nửa đá to thành kích thước chỉ bằng quả trứng gà nhưng vẫn chỉ là hai cục đá bỏ đi thôi, đừng nói là chúng tôi, chỉ cần người có mắt thì đều có thể nhận ra được, vậy mà cậu lại dám nói đây là phỉ thuý hả?” 
“Nhóc con, cậu từng nhìn thấy phỉ thuý chưa đấy?" 
Liễu Đồng Linh cũng mang vẻ mặt khinh thường hỏi. 
“Định dùng hàng giả để qua mặt chúng tôi chắc?” 
“Bốn người chúng tôi đều là bậc thầy cược đá có tiếng trong ngành, cậu cắt ra hai viên đá bỏ đi mà lại dám bảo với chúng tôi đây là phỉ thuý à, cậu có dám làm lố hơn nữa không?” 
“Dù cậu đem thứ này đi lừa thằng bé ba tuổi thì còn chưa chắc nó đã tin cậu đâu!” 
Thầy Triệu nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt khinh thường, lên giọng chế nhạo. 
“Ôi giồi ôi, đúng là cười tức hết cả bụng, tôi sống đến nhường này tuổi đầu mà cũng chưa thấy ai mặt dày bằng cậu đâu đấy, lấy đá ra giả làm phỉ thuý, cậu còn dám trơ trẽn hơn không?" 
“Giới trẻ ngày nay đúng là giỏi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608879/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.