Thấy thế.
Trong ánh mắt Diệp Thu loé lên sự kinh ngạc.
Anh cũng không ngờ Tiêu Phúc lại đến vào lúc này.
Mà người nhà họ Lâm thấy Tiêu Phúc đến.
Còn tưởng là nhà họ Tiêu cử Tiêu Phúc tới bắt Diệp Thu về nên ai nấy cũng đều sợ tới mức mặt mày trắng bệch.
Vì bọn họ đều lo lắng, lần này nhà họ Tiêu sẽ tức giận rồi trút lên đầu cả nhà họ Lâm.
Vậy thì bọn họ thật sự sẽ khó mà tránh được kiếp nạn này.
“Ôi trời, quản gia Tiêu, không biết quản gia Tiêu đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa, mong ông thứ lỗi!”
Lâm Quốc Đống vội vàng đứng khỏi ghế, vẻ mặt cung kính bước tới tiếp đón.
Đồng thời, ông ta cũng thầm suy nghĩ đối sách xem lát nữa nên giải thích thế nào về chuyện Diệp Thu trốn về.
Dù thế nào ông ta cũng không thể để nhà họ Tiêu trút cơn giận này lên đầu cả nhà họ Lâm được.
“Không sao, không sao!”
Tiêu Phúc xua tay, mỉm cười nói.
Mà thái độ lần này của ông ta tốt hơn nhiều so với lần trước.
Dù sao cái tên đại ma vương Diệp Thu này vẫn đang ở đây mà.
Ông ta nào dám huênh hoang trước mặt Diệp Thu chứ.
“Quản gia Tiêu, ông xem, chuyện này còn phiền ông phải đích thân chạy tới một chuyến nữa, thật sự vất vả cho ông rồi, mong ông đừng trách móc!”
Lâm Quốc Đống vừa nói, vừa móc một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra, vẻ mặt cười lấy lòng nhét vào tay Tiêu Phúc.
Lúc này.
Tiêu Phúc thật sự chẳng hiểu gì cả, ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608866/chuong-423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.