Hiển nhiên. 
Lần này đồng nghĩa với việc cậu ta đã tự đào một cái hố chôn chính mình. 
Khi đánh cược trước mặt nhiều người như thế. 
Vốn dĩ cậu ta định bẫy Lâm Thanh Nhã. 
Cuối cùng kẻ rơi vào bẫy lại là chính mình. 
Bây giờ dù cậu ta có muốn chơi xấu nuốt lời cũng không kịp nữa. 
Dù sao vừa rồi lúc cá cược. 
Những lời cậu ta nói, mọi người đều nghe thấy cả rồi. 
Hơn nữa, chính Lâm Quốc Đống, gia chủ nhà họ Lâm còn là người phán xử. 
Cậu ta dám nuốt lời chắc? 
Cậu ta có thể nuốt lời chắc? 
Vừa nghĩ đến đây. 
Lâm Vĩ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. 
Cậu ta đã từng phải gặm phân một lần rồi. 
Cảm giác đó thật sự là sống không bằng chết. 
Nếu bắt cậu ta phải đi ăn thứ đó thêm một lần nữa. 
Chắc chắn cậu ta sẽ chết luôn trong nhà vệ sinh mất! Không được. 
Phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế mới được. 
Nghĩ đến đây. 
Con ngươi Lâm Vĩ liếc qua liếc lại, cuối cùng ánh mắt cậu ta rơi xuống người Diệp Thu. 
Cùng lúc đó. 
Một ý tưởng nảy ra trong đầu cậu ta! Vì thế. 
Cậu ta không hề do dự mà vội vàng chỉ vào Diệp Thu, nhìn người nhà họ Lâm có mặt tại đây, bẻ lái nói: “Tạm thời chưa nói đến chuyện cá cược vội, Diệp Thu trở về một cách kỳ lạ như thế, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy đáng nghi sao?” 
“Tuy bản thân anh ta nói là nhà họ Tiêu thả anh ta về nhưng lỡ như anh ta đang nói dối thì sao?” 
“Lâm Vĩ, cậu bớt nói linh tinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608865/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.