Nghe vậy.
Sắc mặt Lâm Quốc Đống cũng đổi màu liên xoành xoạch.
Tuy ông ta rất hay bênh vực cho đứa cháu đích tôn này.
Nhưng ông ta tuyệt đối không dám phản bác lại lời của Tiêu Phúc.
Nếu không, một khi Tiêu Phúc về nói xấu vài câu về nhà họ Lâm với gia chủ nhà họ Tiêu.
Vậy thì nhà họ Lâm sẽ gặp hoạ là cái chắc.
Vì thế.
Lâm Quốc Đống vội vàng xua tay, nói: “Tôi không có ý kiến gì hết, tôi hoàn toàn không có ý kiến gì hết!”
“Thế thì phiền ông chủ Lâm giúp thực hiện đi!”
Tiêu Phúc cười mỉa nói. . Truyện Trinh Thám
“Được… Được!”
Lâm Quốc Đống chẳng thể làm gì khác ngoài gật đầu, sau đó ông ta chỉ đành quay ra bên ngoài biệt thự, lớn tiếng gọi: “Người đâu!”
Ngay khi Lâm Quốc Đống vừa gọi xong.
Hai vệ sĩ mặc full cây đen, dáng người vạm vỡ lập tức tiến vào.
Lâm Quốc Đống thở dài, chỉ thẳng vào Lâm Vĩ, ra lệnh: “Dẫn nó tới nhà vệ sinh ăn cứt, không ăn no căng thì không được thả ra!”
“Rõ!”
Hai anh vệ sĩ đi thẳng tới chỗ Lâm Vĩ.
Thấy thế.
Sắc mặt Lâm Vĩ lập tức khó coi cực độ, cậu ta vội vàng nhìn Lâm Quốc Đống xin xỏ: “Ông nội ơi, cháu không muốn ăn cứt, ông cứu cháu với!”
“Tiểu Vĩ, dám cược dám chịu thua, làm người phải giữ chữ tín!”
Lâm Quốc Đống nói với vẻ mặt bất lực.
“Không muốn, cháu không muốn!”
Đầu Lâm Vĩ lắc như trống bỏi, sau đó, cậu ta định quay người chạy trốn.
Tuy nhiên.
Chính vào lúc này.
Hai vệ sĩ kia đã xông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608867/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.