“Ba nghìn?” “Ha ha, đấy là tiền thuê nhà gốc, mày chậm chạp không trả tiền thuê nhà tận một tuần, lãi suất một ngày một nghìn, cộng vào vừa đúng mười nghìn, mau đưa tiền đây!” Chị Hoa cười khẩy, rất hống hách nói. “Bà quá quắt lắm rồi đấy, tiền lãi tận bảy nghìn, bà thật sự còn kinh khủng hơn đám cho vay nặng lãi đấy!” Lạc Y Y trừng chị Hoa, giận dữ nói. “Sao nào?” “Tao vui, nhà của tao, tao muốn thu bao nhiêu tiền thì thu bấy nhiêu tiền, nếu không muốn ở thì mày có thể cút, còn đầy người muốn thuê nhà của tao đấy!” Chị Hoa huênh hoang nói. “Bà!!!” Lạc Y Y thật sự sắp tức điên rồi. Nếu không phải đằng sau còn có tụi nhỏ đang nhìn, hôm nay cô ta chắc chắn sẽ khiến chị Hoa này phải trả giá! “Để tôi xử vụ này!” Diệp Thu đưa tay vỗ vai Lạc Y Y, sau đó nhìn chị Hoa, bình thản nói: “Chị Hoa, tôi là một người khá là hiểu lý lẽ, đã nợ tiền thì phải trả, đây là chuyện đương nhiên, tiền thuê phòng này đúng là chúng tôi nợ, theo lý thì nên trả chị, nhưng chị lại tăng giá một cách vô lý thế này, có phải hơi không phù hợp với quy củ không?” “Thì làm sao?” “Quy củ là do cậu lập ra chắc?” Chị Hoa nhìn Diệp Thu bằng ánh mắt khinh bỉ, vẻ mặt đầy coi thường nói: “Bà đây vẫn chỉ có câu đấy thôi, toà nhà này là của tao, tao muốn thu bao nhiêu tiền thuê nhà thì thu bấy nhiêu!” “Lúc mà tâm trạng tao tốt thì không thu đồng nào cũng được, lúc tâm trạng tao không tốt thì có là mười nghìn cũng phải trả cho tao, không trả cũng được, nếu không trả thì lập tức dẫn cái đám con hoang có mẹ sinh không có mẹ dạy này cút khỏi nhà của bà đây!”
Vừa nói, chị Hoa vừa chỉ thẳng vào đám nhỏ ở trong phòng với vẻ mặt dữ tợn. Nét mặt vốn còn bình thản của Diệp Thu lập tức sa sầm: “Bà gọi đám nhỏ đó là gì cơ?” “Lũ con hoang có mẹ sinh không có mẹ dạy, sao nào?” “Tao nói sai à?” “Bọn nó chính là một đám con hoang!” Chị Hoa vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn còn rất hống hách nói. “Chát!” Tiếng tát chói tai đột nhiên vang lên trong dãy hành lang. Tiếp ngay sau đó. Trên khuôn mặt béo núc ních của chị Hoa lập tức hiện lên dấu bàn tay đỏ ửng. Trong phút chốc. Tất cả mọi người, trong đó có cả chị Hoa, đều sững sờ. “Cái tát này là bài học dành cho bà, mồm miệng tốt nhất là nên sạch sẽ chút đi, trẻ con là vô tội!” Diệp Thu bình tĩnh nói. Cái tát vừa rồi chính là do anh đánh! Vì chị Hoa này đã động đến giới hạn của anh. Lúc trước dù chị Hoa có nói gì, Diệp Thu cũng đều không tức giận. Dù sao người nợ tiền cũng là Lạc Y Y. Người ta đến tận cửa đòi tiền thuê nhà, có hơi tức giận một chút âu cũng là chuyện bình thường. Nhưng bà ta tuyệt đối không nên dùng những từ ngữ sỉ nhục ấy để mắng chửi đám trẻ. Vì so với bất kỳ kẻ nào. Đám trẻ này đều vô tội. Vì bị bệnh tật bẩm sinh nên tụi nhỏ mới bị chính bố mẹ đẻ của mình vứt bỏ, như thế vốn đã rất đáng thương rồi. Nhưng bây giờ. Chị Hoa còn mắng nhiếc sỉ nhục tụi nhỏ như thế. Đây là điều Diệp Thu không thể nào nhẫn nhịn được! “A!!!!” Một lúc lâu sau. Tiếng kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết của chị Hoa vang vọng cả dãy hành lang. Bà ta ôm lấy mặt mình, vẻ mặt không dám tin nhìn trừng trừng Diệp Thu, phẫn nộ gào lên: “Mày… Cái thằng công tử bột này, mày dám đánh tao?” “Mày chán sống rồi hả!” “Ăn nói tích đức cho đời sau tí đi, nếu không lần sau sẽ không chỉ đơn giản là một cái tát như thế này đâu!” Diệp Thu thờ ơ nói. “Ôi trời, đệt mợ nó chứ, tao nể mặt mày quá rồi đúng không?” “Sao cơ?” “Tao ăn nói không tích đức đấy rồi sao?” “Lạc Y Y là con đàn bà lẳng lơ, nó dẫn theo một đám con hoang, tao cứ nói thế đấy, mày có thể làm gì được tao nào?” “Hử?” “Có giỏi thì mày đánh tao phát nữa thử xem!” Chị Hoa rất ngông cuồng hống hách gào lên. “Không biết tốt xấu!” Trong mắt Diệp Thu loé qua sự tàn nhẫn, anh quay lại nhìn Âu Dương Hạo, lạnh lùng nói: “Vả miệng!” “Được ạ!” Âu Dương Hạo nhếch khoé môi cười khẩy, không nói thêm bất cứ câu nào mà lập tức bước tới trước mặt chị Hoa. Chị Hoa thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng trợn mắt trừng Âu Dương Hạo, ngoài mạnh trong yếu nói: “Thằng ranh này, mày định làm gì?” “Mày thử động vào bà đây xem, tao cảnh cáo mày, chồng tao là…” Tuy nhiên. Chị Hoa còn chưa nói hết câu. Âu Dương Hạo đã dùng một tay tóm lấy cổ chị Hoa, tay còn lại giơ lên, tát bốp lên mặt chị Hoa. “Bốp, bốp, bốp…” Trong phút chốc. Một chuỗi tiếng tát giòn tan vang lên, vang vọng cả dãy hành lang. Lúc ban đầu. Chị Hoa còn có thể kêu gào thảm thiết mấy tiếng. Nhưng đến đoạn sau. Đến kêu chị Hoa cũng không kêu nổi nữa. Vì bà ta đã bị Âu Dương Hạo tát cho ngu người luôn rồi. Lực tay của Âu Dương Hạo lớn như thế nào thì chỉ cần nghĩ cũng biết được. Đến cả một gã đàn ông vạm vỡ vai u thịt bắp cũng không chịu đựng nổi. Chứ đừng nói đến việc bà ta chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Cho dù Âu Dương Hạo đã giảm lực tay lại nhưng bà ta cũng vẫn không thể chịu đựng được. Sau khi tát liên tiếp mười mấy cái. Gương mặt vốn béo tốt núc ních thịt của chị Hoa lúc này sưng lên không khác gì cái đầu heo. Mà bản thân bà ta cũng choáng váng, đầu ong ong, sắp chấn động não đến nơi rồi. “Đủ rồi!” Diệp Thu xua tay. Lúc này Âu Dương Hạo mới thả chị Hoa ra. Một tiếng “phịch” vang lên. Hai cái đùi của chị Hoa mềm nhũn, ngã ngồi dưới đất. Lúc này, bà ta đứng cũng không đứng vững nổi. Một lúc lâu sau. Bà ta mới bình tĩnh lại được, hai con mắt trừng thẳng về phía Diệp Thu, vô cùng phẫn nộ gào lên: “Mày xong đời rồi đấy biết không hả?” “Thằng ranh này, hôm nay nếu mày có thể bình yên vô sự ra khỏi toà nhà này, bà đây sẽ không còn mang họ Mã nữa!” Nói xong. Chị Hoa lấy điện thoại ra, gọi điện cho chồng mình, gào khóc nói: “Alo, tên chết tiệt kia, ông đang ở đâu đấy hả?” “Tôi sắp bị người ta đánh chết rồi đây này, ở tầng bảy, mau mang người lên cứu tôi… ” Sau khi cúp máy. Chị Hoa trừng Diệp Thu bằng ánh mắt hung ác, vẻ mặt u ám nói: “Oắt con, mày chết chắc rồi, lát nữa chồng tao đến, mày sẽ biết, gây sự với bà đây là hành động ngu xuẩn như thế nào!” Diệp Thu hờ hững mỉm cười, không nói gì. Cứ như vậy. Tầm khoảng mười mấy phút sau. Bên dưới hành lang truyền lên tiếng chạy đầy sốt ruột. Tiếp ngay sau đó. Một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi màu xanh lục, cổ đeo xích vàng xông lên. Phía sau ông ta còn có một đám đàn ông vạm vỡ to béo, vừa nhìn đã thấy là rất không dễ gây sự rồi. Thấy cảnh này. Gương mặt nhỏ nhắn của Lạc Y Y lập tức thay đổi sắc mặt. Diệp Thu quay lại nhìn Lạc Y Y, bình tĩnh nói: “Cô vào trong đi, đóng cửa lại, cảnh tiếp theo đừng để đám trẻ nhìn thấy thì hơn!” “Tôi… Tôi biết rồi, anh Diệp, các anh cẩn thận đấy!” Lạc Y Y gật đầu, rồi vội vàng đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại, sau đó qua mắt mèo trên cửa, cô ta tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài.
Gã đàn ông trung niên dẫn theo một đám đàn ông vạm vỡ, khí thế hùng hổ bước đến.
Chị Hoa thấy vậy cũng phấn khích vô cùng, vẻ mặt oan ức khóc lóc nói: “Ai ôi, ông cái đồ khốn kiếp không có lương tâm này, cuối cùng ông cũng đến rồi, nếu ông mà còn không đến nữa là sẽ không thể gặp lại được tôi đâu đấy!”
Gã đàn ông trung niên nghe vậy thì cúi đầu nhìn chị Hoa đang ngồi dưới đất, sau đó cũng sững sờ, nghi ngờ hỏi: “Bà là ai?”
Dù sao lúc này cả gương mặt của chị Hoa cũng sưng như cái đầu heo.
Đừng nói là ông ta, dù có là mẹ ruột đến cũng chưa chắc đã có thể nhận ra ấy chứ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]