Chương trước
Chương sau
Nghe thấy những lời này.
Sắc mặt của Lạc Y Y lập tức thay đổi.
Tất nhiên cô ta biết người ở ngoài cửa la lối mắng chửi là ai.
Người này chính là chủ nhà của toà nhà này, chị Hoa.
Chủ sở hữu của căn hộ này là chị Hoa, mà cô ta chỉ là người thuê lại thôi.
Ban đầu còn tốt.
Nhưng về sau càng ngày chị Hoa này càng quá quắt.
Hai năm nay, tiền thuê nhà đã tăng lên 9 lần.
Nếu không phải do cô ta nhận nuôi nhiều trẻ em thế này, thật sự không tiện chuyển nhà.
Thì với tính cách của Lạc Y Y, cô ta đã chuyển đi lâu rồi.
Mà tháng này.
Lạc Y Y thật sự không có tiền.
Nếu không phải mấy hôm trước cướp được mấy trăm của Diệp Thu.
Thì cô ta và đám trẻ đã đều phải đói bụng rồi.
Vậy nên tất nhiên cũng không có tiền để trả tiền thuê nhà cho chị Hoa.
Theo lý mà nói.


Lạc Y Y thuê căn hộ này cũng được hai năm rồi, có thể xem như khách thuê cũ.
Dù tạm thời chưa có tiền trả tiền thuê.
Đóng tiền trễ một hai tuần, thậm chí là một tháng thì cũng đều có thể châm chước mà.
Nhưng lần này.
Lạc Y Y mới chậm trả tiền nhà có một tuần mà thôi.
Chị Hoa đã lên tận cửa thúc giục trả tiền đến mười mấy lần rồi, lần nào đến cũng đều kèm theo những lời lẽ độc ác, nếu không mắng chửi Lạc Y Y đến không ngóc đầu dậy nổi thì chị ta tuyệt đối sẽ không dừng lại, có thể nói là cay nghiệt vô cùng cực.
Đối mặt với chuyện này.
Lạc Y Y cũng rất bất lực.
Cô không có tiền, cũng không biết dẫn mấy đứa trẻ đi đâu, chỉ có thể chọn trốn tránh chị Hoa.
Dưới tình huống bình thường.
Chị Hoa đứng ở cửa chửi mắng vài phút rồi sẽ đi.
Nhưng hôm nay cũng không biết là tại làm sao.
Chị Hoa đứng ngoài cửa mắng mãi đến giờ vẫn chưa xong.
“Lạc Y Y, cái con điếm này, mày định giả vờ không có nhà đúng không?”
“Hôm nay tao cho mày thông điệp cuối cùng, nếu tối nay mày vẫn không trả tiền nhà cho tao, tao sẽ tịch thu căn nhà này, cho mày cút ra đường!”
“Nói gì đi, đừng tưởng giả chết là hết chuyện, mày nói gì đi nhanh lên, cái con hồ ly tinh không biết xấu hổ này, mày thế mà lại dám khất lần khất lữa tiền nhà của tao, để xem hôm nay tao có xé nát cái bản mặt hồ ly dâm dãng của mày ra không!”
“Mau cút ra đây cho tao, cái thứ ghê tởm này, nếu mày còn không chịu đi ra, tao sẽ gọi công ty mở khoá đến cưỡng chế mở cửa, đến khi tao xông vào được thì để xem ta có đập nát hết đống đồ đạc trong nhà mày không!”

Chị Hoa càng mắng càng khó nghe, bên cạnh đó, còn kèm theo cả tiếng đập cửa ruỳnh ruỳnh.
Khiến đám nhóc Tiểu Phương sợ đến run rẩy.
Thấy thế.
Lạc Y Y vội vàng đi tới, nhỏ giọng an ủi đám trẻ: “Các em đừng sợ, lát nữa bà ta sẽ đi!”
Ba người Diệp Thu ở trong phòng tất nhiên cũng đều nghe thấy tiếng mắng chửi của chị Hoa, bọn họ đều ra khỏi phòng.
Diệp Thu vừa chuẩn bị hỏi chuyện này là thế nào.
Lạc Y Y đã vội đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu anh đừng nói chuyện, sau đó đi tới, cười khổ nói: “Chủ nhà thu tiền thuê nhà, nhưng bây giờ tôi không có tiền để trả cho chị ta, chỉ có thể tránh né chị ta, đợi thêm một lúc nữa chắc chị ta sẽ đi thôi!”
“Giúp người thì giúp cho chót, cô nợ bao nhiêu tiền thuê nhà, tôi giúp cô trả là được, đừng để chị ta đứng ở ngoài mắng mỏ nữa, sẽ lại khiến mấy đứa trẻ sợ hãi đấy!”
Diệp Thu chỉ vào đám trẻ đã sợ đến mặt mày trắng bệch, có hơi mất kiên nhẫn nói.
“Thế… Thế thì ngại lắm!”
Lạc Y Y bặm bờ môi đỏ, có hơi ngượng ngùng nói.
“Tôi cũng là vì tốt cho đám trẻ thôi, mau mở chưa đi!”
Diệp Thu mỉm cười nói.
“Vậy… Được rồi, sau này tôi nhất định sẽ trả lại tiền cho anh!”
Tuy Lạc Y Y có hơi xấu hổ khi tiêu tiền của Diệp Thu tiếp nhưng vì đám trẻ, cô ta chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau đó, cô ta đi lên phía trước cùng Diệp Thu, mở cửa phòng ra.
Mà vào lúc này.
Một người phụ nữ trung niên với vòng eo tròn trùng trục, lưng hùm vai gấu đang đứng ngoài cửa.
Trông dáng vẻ thì ít nhất cũng phải một trăm cân.
Bà ta mặc một bộ đồ ngủ, trên đầu còn quấn lô.
Ăn diện y hệt Bao Tô Bà trong phim Tuyệt đỉnh Kung fu.
Mà người này chính là chủ nhà của Lạc Y Y, chị Hoa.
Thấy Lạc Y Y mở cửa.
Chị Hoa cũng sững sờ trong giây lát, sau đó hung tợn trừng Lạc Y Y, cười khẩy trào phúng nói: “Ai da, tao còn tưởng con hồ ly tinh lẳng lơ nhà mày thật sự định trốn tránh trong phòng mãi không dám ra ngoài chứ, hôm nay gan to lên rồi à?”
“Chị Hoa, vừa nãy tôi nấu cơm ở phòng bếp không nghe thấy tiếng chị gõ cửa, mong chị lượng thứ!”
Lạc Y Y áy náy cười, giải thích.
“Bớt nói nhảm nhí đi, tiền thuê nhà đâu?”
“Mau giao tiền thuê nhà đi, hôm nay nếu mày không trả tiền thuê nhà cho tao thì lập tức cút ngay cho tao, nhà này dù tao cho chó thuê cũng không cho mày thuê, đồ vô liêm sỉ!”
Chị Hoa trợn mắt trừng Lạc Y Y, to giọng chửi rủa.
“Chị Hoa, chị nói lời này hình như hơi khó nghe quá đấy!”
Gương mặt Lạc Y Y nháy mắt trở nên khó coi.
“Chê chói tai sao?”
“Thế thì đừng có nợ tiền nhà của tao, đã nợ tiền nhà của tao mà mày còn không để tao chửi vài câu hả?”
“Tao chửi mày đấy là do mày đáng đời, hiểu chưa hả?”
Chị Hoa ngạo mạn nói.
“Chị!”
Lạc Y Y bị chị Hoa chống đối lại đến mức không thốt nổi nên lời.
Diệp Thu thấy vậy thì vươn tay vỗ vai Lạc Y Y, sau đó bước lên phía trước, nhìn chị Hoa, thản nhiên nói: “Chị Hoa đúng chứ?”
“Tiền thuê nhà cô ấy nợ chị tổng cộng là bao nhiêu?”
Nghe vậy.
Chị Hoa liếc mắt nhìn Diệp Thu, sau đó cũng khinh bỉ cười, giọng nói chói tai vang lên: “Ôi trời ơi, bảo sao hôm nay mày lại dám mở cửa gặp tao chứ, thì ra là câu được cá lớn à, sao nào?”
“Tìm được đàn ông hoang trả tiền thuê nhà giúp mày à?”
“Lạc Y Y ơi là Lạc Y Y, mày đúng là đứa lẳng lơ vô liêm sỉ, trừ việc dụ dỗ đàn ông ra thì mày còn biết làm gì khác không?”
“Chị Hoa, chị nói gì, chị nói lại lần nữa xem!”
Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Y Y trợn tròn, nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói.
Bây giờ cô ta sắp tức điên lên rồi, thật muốn quăng một cái tát tát chết con mụ điên này luôn.
“Bình tĩnh, bọn trẻ đều đang nhìn cô đấy, cô đừng mất kiểm soát trước mặt bọn trẻ!”
Diệp Thu vội vàng kề sát tai Lạc Y Y nhỏ giọng nhắc nhở.
Nghe vậy.
Lạc Y Y quay đầu nhìn lại trong phòng.
Thấy lúc này đám nhỏ Tiểu Phương cũng đang nhìn sang bên này.
Điều này khiến cô ta chỉ có thể hít sâu một hơi, khiến bản thân bình tĩnh lại.
Đúng như Diệp Thu nói.
Dù cô ta có giận hơn nữa cũng không thể nổi giận trước mặt bọn trẻ được, sẽ khiến bọn trẻ sợ hãi mất.
Thấy Lạc Y Y đã bình tĩnh trở lại.
Diệp Thu nhìn về phía chị Hoa, hờ hững nói: “Nếu hôm nay chị tới thu tiền thuê nhà thì chúng tôi trả tiền là được, không cần phải nói nhiều lời độc ác như thế, đúng chứ?”
“Nếu không lát nữa sẽ không vui vẻ gì đâu, chị vừa không lấy được tiền, thế chẳng phải là không đáng sao?”
“Cô cũng không cần thiết phải khó chịu với tiền chứ?”
Nghe Diệp Thu nói thế.
Chị Hoa cũng như nghĩ đến gì đó nên gật đầu, sau đó cười khẩy nói: “Trời ạ, không ngờ tên công tử bột như cậu cũng rất biết nói chuyện đấy, nếu đã thế thì đưa tiền đây!”
Nói xong.
Chị Hoa đưa tay ra trước mặt Diệp Thu.
Diệp Thu vẫy tay với Âu Dương Hạo đứng bên cạnh.
Âu Dương Hạo lập tức lấy ví tiền của mình ra, nhìn chị Hoa, lạnh lùng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
“Mười nghìn!”
Chị Hoa chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm mà lập tức giở công phu sư tử ngoạm.
“Cái gì cơ!”
Lạc Y Y kinh ngạc đến mức lập tức bật thốt lên, sau đó trừng mắt nhìn chị Hoa, tức giận cực độ nói: “Chị Hoa, chị đi ăn cướp hả?”
“Giá thuê nhà chúng ta đã thoả thuận với nhau là ba nghìn mỗi tháng cơ mà, chị dựa vào đâu mà bây giờ lại đòi tăng lên thành mười nghìn hả?”
Phải biết là.
Lúc vừa bắt đầu thuê căn phòng này.
Tiền thuê phòng chỉ có nghìn tám thôi.
Sau này, chị Hoa cứ tăng giá tiền thuê, tăng mấy lần lận, cuối cùng tăng đến tận ba nghìn! Con số này sắp sửa gấp đôi giá tiền thuê ban đầu rồi.

Nhưng vì muốn cho tụi nhỏ một mái nhà nên Lạc Y Y cũng vẫn cắn răng nhẫn nhịn.

Nhưng bây giờ chị Hoa lại mở miệng đòi mười nghìn.

Thế này khác nào là nhân lúc cháy nhà hôi của chứ?

Lúc này.

Lạc Y Y giận tới mức cả người đều bắt đầu phát run.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.