Chương trước
Chương sau
Tấm lòng lương thiện nhất của con người sống trên đời này e rằng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cô gái này nhận nuôi mười mấy em nhỏ.
Những vất vả trong đó chỉ cần nghĩ cũng đủ để biết.
Chỉ trong thời gian ngắn.
Diệp Thu đã hiểu được con người của Lạc Y Y.
Anh hít sâu một hơi, nhìn Lạc Y Y, hỏi: “Vậy nên đây là lý do cô đi ăn trộm đồ à?”
“Suỵt!”
Lạc Y Y vội vàng đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng ra hiệu với Diệp Thu.
Hiển nhiên, cô ta sợ bị đám Tiểu Phương nghe thấy chuyện mình ăn trộm đồ.
“Anh Diệp, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi!”
Lạc Y Y chỉ vào một căn phòng không có ai ở bên cạnh, nhỏ giọng nài nỉ.
Thấy vậy.
Diệp Thu gật đầu, dẫn theo Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương cùng đi vào.
Đóng cửa lại.
Lạc Y Y quay lại nhìn Diệp Thu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Anh Diệp, tôi cũng thật sự hết cách rồi, mười mấy đứa trẻ, chỉ riêng việc ăn uống mỗi ngày cũng là một khoản chi tiêu khổng lồ rồi, nếu thật sự chỉ có việc ăn uống thì tôi vất vả một chút vẫn có thể chăm sóc được mấy đứa nhóc!”


“Nhưng mà trong đó còn có mấy đứa đều mắc bệnh bẩm sinh rất nghiêm trọng, cần chữa trị càng sớm càng tốt, không thể chậm trễ được, nhưng chi phí chữa bệnh lớn như thế, tôi thật sự không kham nổi!”
“Ví dụ như Tiểu Phương chẳng hạn, bác sĩ nói là nếu muốn phẫu thuật cho con mắt bị tật của cô bé thì ít nhất cũng phải cần tới 500 nghìn tệ, còn nữa, phải càng sớm càng tốt, nếu để chậm trễ nữa, dù có phẫu thuật cũng vô ích!”
“Hơn nữa, trừ Tiểu Phương ra, Tiểu Hồng, Tiểu Nguyên, cả Tiểu Cương nữa, bệnh của mấy đứa nhóc này cũng đều phải chữa trị sớm, tôi không thể nào chỉ trơ mắt đứng nhìn mà không làm gì!”
“Thế nên cô bắt đầu ăn trộm?”
Diệp Thu cau mày hỏi.
“Phải, tôi cũng hết cách rồi, chi phí chữa trị của đám trẻ cộng lại ít nhất phải đến ba triệu, trong thời gian ngắn, tôi căn bản không thể nào kiếm được nhiều tiền như thế, chỉ có thể tìm một cách khác!”
Lạc Y Y gật đầu, sau đó như nhớ ra điều gì, cô ta vội vàng nhìn Diệp Thu cam đoan: “Nhưng mà anh yên tâm đi, tôi toàn trộm của người giàu thôi, hơn nữa còn đều là mấy kẻ vì tiền mà bất nhân bất nghĩa, tiền của những người khác tôi không động vào!”
“Còn về mấy trăm tệ của anh thì là do hôm đó tôi thật sự đang cần tiền gấp để mua thuốc cho Tiểu Phương, mua đồ ăn cho mấy đứa nhỏ, trong túi lại không có tiền, nên tôi chỉ có thể mượn tạm tiền của anh trước, anh yên tâm, chắc chắn tôi sẽ trả lại tiền cho anh!”
“Không sao!”
Diệp Thu xua tay, nhíu mày nói: “Chút tiền đó đối với tôi cũng không đáng là bao, quan trọng là nếu cô cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, hôm nay cô đã suýt xảy ra chuyện còn gì?”
“Đúng thế, hôm nay còn phải cảm ơn anh Diệp nhiều vì đã ra tay giúp đỡ tôi, nếu không, nếu tôi xảy ra chuyện, đám Tiểu Phương sẽ thật sự không có ai chăm sóc mất!”
Lạc Y Y vội ôm quyền với Diệp Thu, mặt đầy cảm kích nói.
“Rốt cuộc cô đã trộm thứ gì của Lưu Tam gia kia?”
“Khiến ông ta phái nhiều người đi đuổi giết cô như thế, hôm nay cái tên Mã Sơn Hổ kia cũng muốn nuốt không thứ đồ trong tay cô, rốt cuộc đấy là cái gì?”
Diệp Thu nghi ngờ hỏi.
“À ừm…” Lạc Y Y do dự trong chốc lát, sau đó nói: “Anh đợi một chút!”
Nói xong, cô ta bèn đi ra ngoài.
Chỉ một lát sau, cô ta lại đi vào.
Mà lúc này trong tay cô ta còn bưng một cái hộp gỗ tử đàn.
Chưa nói trong chiếc hộp gỗ này đựng cái gì.
Chỉ riêng chiếc hộp này thôi cũng đã đáng giá không ít tiền rồi.
Chứ đừng nói là thứ đựng bên trong chiếc hộp.
“Đây là?”
Diệp Thu cau mày, nghi ngờ hỏi.
“Đây chính là thứ tôi trộm của Lưu Tam gia, vì Mã Sơn Hổ bảo tôi là, chỉ cần toi có thể lấy trộm được thứ này, ông ta sẵn sàng dùng ba triệu để mua, lúc đó tôi cũng là vì đến đường cùng rồi nên bèn đi, kết quả anh cũng biết rồi đấy, bây giờ một xu cũng không lấy được!”
Lạc Y Y cười khổ nói.
Sau đó.
Cô mở chiếc hộp gỗ tử đàn ra ngay trước mặt Diệp Thu.
Ba người Diệp Thu đều chụm đầu vào nhìn.
Họ thấy bên trong hộp gỗ tử đàn có một món đồ đồng thau nằm yên tĩnh trong đó.
Nói đúng ra thì, nó là một cái lò làm bằng đồng thau.
To tầm khoảng đầu người.
Từ những vết tích cũ kỹ bên trên có thể thấy, e là tuổi tác của cái lò này không hề ngắn.
Ít nhất cũng là một món đồ cổ.
Nếu không, tại sao Mã Sơn Hổ lại bỏ ra ba triệu để mua nó chứ?
“Đây là lư hương à?”
Diệp Thu cau mày, nghi ngờ hỏi.
“Nói đúng ra thì là một cái lò luyện đan!”
Lạc Y Y giải thích.
“Lò luyện đan?”
Ba người Diệp Thu đều ngạc nhiên.
“Phải, tôi cũng nghe Mã Sơn Hổ nói thôi, đây là lò luyện đan từ thời Hán Vũ đế, cháu của Hán Vũ đế dùng nó để luyện đan, theo tương truyền, khi đó cháu trai của Hán Vũ đế đã dùng cái lò luyện đan này luyện ra thuốc trường sinh bất lão!”
Lạc Y Y gật đầu nói.
“Thuốc trường sinh bất lão?”
Trên gương mặt của ba người Diệp Thu đều lộ ra biểu cảm kỳ lạ.
Hiển nhiên, đối với thứ này.
Bọn họ không thể nào tin tưởng được.
Nhưng.
Nếu cái được gọi là lò luyện đan này là đồ thời nhà Hán, hơn nữa còn được gìn giữ khá hoàn chỉnh.
Vậy dù nó không luyện ra được cái gọi là thuốc trường sinh bất lão cũng sẽ rất đáng tiền.
Ba triệu còn là ít ấy chứ.
Nếu đặt thứ này ở hội đấu giá, giá khởi điểm ít nhất cũng phải chục triệu.
Bảo sao Lưu Tam gia và Mã Sơn Hổ lại điên cuồng như thế vì thứ này.
Dù sao không phải ai cũng đều có thể không coi tiền ra gì như Diệp Thu.
“Rồi, cô cất thứ này lại đi!”
Diệp Thu xua tay, dửng dưng nói.
Nghe vậy.
Lạc Y Y cũng sững sờ.
Nếu là người bình thường, trong tình huống này, thấy một thứ có giá trị liên thành như thế chắc chắn sẽ tìm cách chiếm nó làm của riêng mình.
Thế mà Diệp Thu chỉ liếc mắt nhìn qua, không hề có ý muốn có nó.
Điều này khiến trong lòng Lạc Y Y không khỏi cảm thán.
Quả nhiên, đúng là nhân vật lớn có khác! Sau đó, cô ta cũng vội vàng đậy hộp gỗ tử đàn lại, đặt sang bên cạnh.
“Tiếp theo cô định làm gì?”
Diệp Thu nhìn Lạc Y Y hỏi.
“Tôi cũng không biết nữa, vốn dĩ tôi định bán thứ này cho Mã Sơn Hổ để gom đủ chi phí chữa trị cho Tiểu Phương, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, muốn tìm bên mua khác e là sẽ rất khó, dù sao thế lực của Lưu Tam gia cũng rất lớn, căn bản không có mấy ai dám mua đồ của ông ta cả!”
Lạc Y Y lắc đầu, vô cùng bất lực nói.
“Thế này đi, chuyện chi phí thuốc men chữa trị tôi sẽ gom giúp cô, nhưng cô phải hứa với tôi, sau này không được tiếp tục đi ăn trộm nữa!”
Diệp Thu bình tĩnh nói.
“Thật sao?”
“Anh thật sự muốn giúp tôi sao?”
Lạc Y Y kinh ngạc và vui sướng hỏi.
“Ừ!”
Diệp Thu gật đầu.
“Tốt quá rồi, tôi phải thông báo tin mừng này cho đám trẻ mới được, các em ấy chắc chắn sẽ rất biết ơn anh cho mà xem!”
Lúc này Lạc Y Y sung sướng như một đứa trẻ, phấn khích vô cùng.
Vì chuyện này chính là tảng đá đè nặng trong lòng cô ta.
Hôm nay cuối cùng cũng rơi xuống rồi.
Việc này khiến Lạc Y Y rất vui mừng, cô ta chạy ra khỏi phòng, định thông báo tin tức tốt lành này cho đám Tiểu Phương.
“Rầm! Rầm! Rầm!”
Tuy nhiên.
Đúng lúc này.

Tiếng đập cửa liên hoàn vô cùng mạnh bạo lại đột nhiên vang lên.

Khiến cả Lạc Y Y lẫn đám trẻ đều sững sờ.

“Lạc Y Y, con ranh con không biết xấu hổ kia, có tí tiền thuê nhà của bà đây mà mày định khất lần khất lữa đến lúc nào mới trả hả?”

“Mau cút ra đây cho tao, nếu không, tao sẽ cho mày đẹp mặt!”

Ngay sau đó, tiếng chửi đổng chanh chua đầy giận dữ từ ngoài truyền vào trong phòng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.