Tấm lòng lương thiện nhất của con người sống trên đời này e rằng cũng chỉ đến thế mà thôi. 
Cô gái này nhận nuôi mười mấy em nhỏ. 
Những vất vả trong đó chỉ cần nghĩ cũng đủ để biết. 
Chỉ trong thời gian ngắn. 
Diệp Thu đã hiểu được con người của Lạc Y Y. 
Anh hít sâu một hơi, nhìn Lạc Y Y, hỏi: “Vậy nên đây là lý do cô đi ăn trộm đồ à?” 
“Suỵt!” 
Lạc Y Y vội vàng đặt ngón trỏ lên môi suỵt một tiếng ra hiệu với Diệp Thu. 
Hiển nhiên, cô ta sợ bị đám Tiểu Phương nghe thấy chuyện mình ăn trộm đồ. 
“Anh Diệp, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi!” 
Lạc Y Y chỉ vào một căn phòng không có ai ở bên cạnh, nhỏ giọng nài nỉ. 
Thấy vậy. 
Diệp Thu gật đầu, dẫn theo Âu Dương Hạo và Đỗ Nguyên Lương cùng đi vào. 
Đóng cửa lại. 
Lạc Y Y quay lại nhìn Diệp Thu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Anh Diệp, tôi cũng thật sự hết cách rồi, mười mấy đứa trẻ, chỉ riêng việc ăn uống mỗi ngày cũng là một khoản chi tiêu khổng lồ rồi, nếu thật sự chỉ có việc ăn uống thì tôi vất vả một chút vẫn có thể chăm sóc được mấy đứa nhóc!” 
“Nhưng mà trong đó còn có mấy đứa đều mắc bệnh bẩm sinh rất nghiêm trọng, cần chữa trị càng sớm càng tốt, không thể chậm trễ được, nhưng chi phí chữa bệnh lớn như thế, tôi thật sự không kham nổi!” 
“Ví dụ như Tiểu Phương chẳng hạn, bác sĩ nói là nếu muốn phẫu thuật cho con mắt bị tật của cô bé thì ít nhất cũng phải 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608835/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.