“Cút con mẹ cậu cho tôi, rác rưởi là rác rưởi, súc vật mà dám kiếm cớ với tôi!
Các người cứ chờ đó cho tôi, chờ thôi trở về, thế nào cũng phải lột da rút gân đám vô dụng các người!”
Tiêu Thần cực kỳ tức giận quát.
Dĩ nhiên ngay giờ phút này, vì Nam Nam bị người cứu đi nên anh ta đã hoàn toàn mất đi lý trí, sẽ không quan tâm nhiều như vậy.
Ngay lập tức, Tiêu Thần tức giận trực tiếp ngắt di động, hung hăng đập di động xuống đất vỡ nát.
Nhưng mà,
Điều này vẫn khó có thể giải trừ được mối hận trong lòng anh ta! Hai mắt Tiêu Thần trừng Diệp Thu, sắc mặt tối tăm và dữ tợn hỏi: “Diệp Thu, có phải anh phái người làm hay không?”
“Phải thì sao? Không phải thì sao?”
Khóe môi Diệp Thu hơi cong lên, vẻ mặt đầy ẩn ý hỏi.
“Hừ, anh cho rằng cứu đứa con hoang kia đi thì tôi sẽ không làm gì được anh sao? Anh biết bên trong nhà xưởng này có bao nhiêu người mai phục không?
Anh cho rằng hôm nay chính mình có thể sống sót bước ra ngoài à? Đừng có mơ!”
Tiêu Thần hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói.
“Tiêu Thần, anh có biết khuyết điểm lớn nhất của con người anh là gì không?”
Diệp Thu cười lạnh nói.
“Cái gì?” Sắc mặt Tiêu Thần tối tăm hỏi.
“Anh luôn nghĩ chính mình có thể khống chế toàn bộ cục diện, luôn cảm thấy mình nắm trong tay tất cả mọi thứ, nhưng lại liên tiếp bị mất mặt, buồn cười nhất chính là anh vẫn luôn không nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-than-o-re/608714/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.