Nghe Tiêu Thần nói xong. Diệp Thu nheo hai mắt. Rõ ràng Tiêu Thần đình dùng mạng sống của Nam Nam để đe dọa anh, muốn ép bản thân anh vào khuôn khổ. Không thể không nói là người này vẫn có chút đầu óc. Anh ta biết rõ là chắc chắn mình sẽ không ngoan ngoãn thỏa hiệp, cho nên cố tình giấu Nam Nam, dùng cô bé để uy hiếp mình, khiến mình sợ ném chuột vỡ đồ, không dám ra tay! Nghĩ tới đây, trong mắt Diệp Thu hiện lên một tia sáng lạnh. Từ trước đến nay hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà cái tên Tiêu Thần này lại dùng mạng sống của con gái ruột để uy hiếp người khác. Người như vậy thì đừng nói không xứng đáng làm ba, ngay cả làm người cũng không xứng! Quả thật còn không bằng súc vật. Chẳng qua, Diệp Thu cũng không trực tiếp ra tay. Bởi vì trước mắt vẫn chưa xác định được an toàn của Nam Nam. Một khi anh ra tay, rất có thể sẽ làm hại Nam Nam. Cho nên anh đang đợi, đợi một cơ hội có thể ra tay! Hít một hơi sâu. Diệp Thu nhìn Tiêu Thần, thản nhiên nói: “Cần gì chứ? Tôi đã đến đây, anh cứ giam giữ Nam Nam cũng không có ý nghĩa gì, không bằng trước hết thả cô bé ra, sau đó giải quyết mâu thuẫn của chúng ta, chắc chắn tôi sẽ không đi, anh yên tâm!” “Tới đây à? Diệp Thu, anh thật sự nghĩ tôi ngốc sao? Thả đứa con hoang kia thì anh có thể bắt đầu phản kháng mà không cần kiêng kỵ chút nào, nhưng có đứa con hoang kia, anh chỉ có thể nghe lời tôi. Đạo lý đơn giản như vậy, tôi vẫn có thể hiểu được mà!”
Tiêu Thần liếc mắt nhìn Diệp Thu một cái, vẻ mặt xem thường nói. “Anh tích cho mình chút đức đi, cô bé kia chính là con gái ruột của anh mà!” Diệp Thu trầm giọng nói. “Láo toét, còn chưa biết có phải con ruột của tôi hay không đâu, ai biết con đĩ Triệu Mỹ Tuyết kia vụng trộm sinh con với tên khốn nạn nào chứ? Hơn nữa cho dù là con ruột của tôi thì sao? Tiêu Thần tôi thiếu phụ nữ sao? Muốn có con thì tùy tiện tìm một người sinh là được!” Tiêu Thần cực kỳ vô liêm sỉ nói. Lời nói này quả thật như sét đánh ngang tai! Diệp Thu thật sự không nghe nổi nữa, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Tôi vẫn muốn dùng cách của con người để trao đổi với anh, nhưng sau đó tôi đã phát hiện là tôi sai rồi, bởi vì vốn dĩ anh không phải con người!” “Bớt nói những lời vô nghĩa với tôi đi! Diệp Thu, tôi cho anh ba mươi giây để suy nghĩ, nếu xong ba mươi giây mà anh còn không quỳ xuống dập đầu xin tha thứ, tôi đây lập tức kêu người bóp chết đứa con hoang kia!” Tiêu Thần đảo mắt khinh thường, cắn răng, hung dữ nói. Lập tức, anh ta trực tiếp bắt đầu tính thời gian. Diệp Thu nhíu mày, đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Mà trong lòng anh đang suy nghĩ cách đối phó Nam Nam đã đủ đáng thương rồi, anh không muốn để Nam Nam lại phải chịu tổn thương gì nữa. Nếu không, anh cũng không còn cách nào quay về nói rõ với Triệu Mỹ Tuyết. Nhưng mà chuyện bây giờ quá khẩn cấp. Ngoại trừ tìm được chỗ của Nam Nam thì thật sự không còn biện pháp giải quyết nào khác. Mắt thấy thời gian trôi qua từng giây từng giây. Ba mươi giây suy nghĩ của Tiêu Thần cho đã sắp hết. Nhưng Diệp Thu vẫn như vậy, chưa nghĩ ra được cách nào khiến đôi bên vẹn toàn. Điều này khiến người luôn bình tĩnh như anh mà giờ phút này cũng không khỏi bắt đầu lo lắng cho tình hình của Nam Nam. Bởi vì với độ tàn nhẫn của Tiêu Thành. Chỉ cần lát nữa mình không quỳ xuống. Chắc chắn anh ta sẽ xuống tay độc ác với Nam Nam. Điều này khiến Diệp Thu nhíu chặt chân mày. Nhìn thấy một màn này. Trên mặt Tiêu Thần và Hàn Dương tràn ngập vẻ tươi cười hả hê. Bọn họ thật sự rất thích nhìn bộ dạng rối rắm buồn phiền của Diệp Thu ngay lúc này! Trong nháy mắt, ba mươi giây đã hết. “Đến giờ rồi!” Tiêu Thần lạnh lùng cười nhìn Diệp Thu, vẻ mặt đắc ý hỏi: “Diệp Thu, nói thế nào? Rốt cuộc anh vẫn không quỳ, nếu anh không quỳ xuống, tôi đã có thể trực tiếp khiến cấp dưới của tôi ra tay với đứa con hoang kia!” Diệp Thu nhíu chặt chân mày không nói gì. Anh vẫn đang chờ! Mà Tiêu Thần nhìn thấy Diệp Thu không có động tĩnh, trong mắt cũng hiện lên vẻ độc ác, cười lạnh nói: “Tối lắm! Diệp Thu, anh điên rồi, anh đã không chịu buông bỏ sự tôn nghiêm, quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, tôi đã cũng chỉ có thể tiễn đứa con hoang kia. Nhớ kỹ, tôi đã cho anh cơ hội, đây chính là do anh không muốn cứu cô bé, không trách tôi được!” Nói xong, Tiêu Thần trực tiếp lấy di động của mình, gọi điện cho cấp dưới của mình, thông báo cho họ động thủ. Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Diệp Thu cũng vang lên. Nghe tiếng chuông di động quen thuộc kia, chân mày đang nhíu chặt của Diệp Thu lập tức giãn ra, trong mắt chợt lóe sáng. Anh đã chờ cú điện thoại này từ lâu lắm rồi! Diệp Thu không chút do dự, vội vàng lấy di động của mình ra. Không phải ai khác mà đúng là Âu Dương Hạo gọi tới. Diệp Thu vội nhận điện thoại. “Đại ca, đã tìm được Triệu Y Nam, hơn nữa đã giải cứu an toàn, đến một sợi tóc cũng không bị tổn hại, anh có thể yên tâm!” Âu Dương Hạo cười nói. Nghe thấy những lời này, khóe môi Diệp Thu gợi lên một nụ cười lạnh. Cuối cùng cơ hội ra tay đã đến! Trước khi xuất phát đến nhà xưởng bỏ hoang này, anh đã gọi điện trước cho Âu Dương Hạo, dặn dò Âu Dương Hạo, để cậu ta đích thân tìm kiếm vị trí của Nam Nam. Nếu đã biết Nam Nam là do Tiêu Thần bắt, như vậy sẽ không quá khó khăn khi sử dụng lực lượng của tổ chức để tiến hành tìm kiếm. Cho nên, khi Diệp Thu tiến vào xưởng sửa chữa ô tô bỏ hoang thì đồng thời Âu Dương Hạo cũng đang trên đường nghĩ cách cứu Nam Nam. Hai người gần như tiến hành cùng một lúc. Nhưng vừa rồi, Diệp Thu vẫn khăng khăng chờ tin tốt của Âu Dương Hạo. Cuối cùng bây giờ anh đã đợi được. Như vậy đã không còn phải lo lắng với chuyện của Nam Nam nữa. Anh cũng có thể ra tay không chút kiêng kỵ! “Được, tôi biết rồi!” Diệp Thu gật đầu, lập tức ngắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Thần và Hàn Dương. Ánh mắt lạnh như băng kia khiến cho cả hai người không tự chủ được mà run lên. Nhưng đúng lúc này, di động trong tay của Tiêu Thần đột ngột vang lên. Điều này khiến Tiêu Thần hơi sửng sốt, lập tức nhận điện thoại, nghi ngờ nói: “Chuyện gì?” “Cậu… Cậu Tiêu, đột nhiên nơi này của chúng ta bị tấn công, cô bé kia đã bị người ta cứu đi!” Người bên kia điện thoại run rẩy nói. Nghe thấy những lời này, trong nháy mắt, sắc mặt Tiêu Thần thay đổi, cắn răng trầm giọng hỏi: “Cậu nói cái gì? Nói… Nói lại lần nữa cho tôi!”
“Chúng ta bị tấn công, cô bé kia đã bị người ta cứu đi rồi…” Rõ ràng người bên kia điện thoại cũng cảm nhận được sự tức giận của Tiêu Thần, tiếng nói cũng càng ngày càng nhỏ.
“Rác rưởi! Đều là một đám rác rưởi vô dụng!”
Tiêu Thần giận tím mặt, vô cùng tức giận quát vào bên kia điện thoại: “Các người làm ăn kiểu gì thế hả? Nhiều người như vậy mà ngay cả một con nhỏ cũng không trông coi được, sao các người không đi chết đi? Hả? Các người ăn c*t đi!”
“Cậu Tiêu bớt giận, chúng tôi cũng hết cách rồi, thực lực của người tới quá mạnh, hơn nữa đột nhiên tấn công. Nếu không phải mục tiêu của họ chỉ vì cứu cô bé kia nên không ra tay với chúng tôi thì chỉ sợ là tất cả chúng tôi đều chết hết rồi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]