Chương trước
Chương sau
Đây có thể nói đây là một trận chiến chênh lệch về số lượng, bên Diệp Thu chỉ có mười người, mà bên Tiêu Thần và Hàn Dương cộng lại cũng xấp xỉ sáu trăm người. Chênh lệch khoảng sáu mươi lần đấy!
Trước khi trận chiến bắt đầu, không mấy ai cảm thấy bên của Diệp Thu có thể thắng! Hai bên nhanh chóng xông vào nhau.
“Á!” Tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên.
Tiêu Thần và Hàn Dương đứng ở vòng ngoài, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết này, khóe miệng đều lộ ra một nụ cười đắc ý.
Mặc dù hai người đứng ở phía ngoài cùng của đám người, không thấy được chuyện xảy ra bên trong, nhưng hai người có thể khẳng định một trăm phần trăm là chắc chắn những tiếng kêu gào thảm thiết đó là người của Diệp Thu.
Dù sao thì cho dù mười tên kia có mệt chết cũng không thể chống lại nổi đội quân mấy trăm người! Mà chỉ cần mười tên kia gục xuống một cái, chỉ còn lại Diệp Thu, chắc chắn sẽ bị nhấn chìm trong đám người trong nháy mắt.
Thậm chí giờ phút này, trong đầu Tiêu Thần và Hàn Dương đã hiện lên đủ loại hình ảnh khi Diệp Thu bị đàn em của mình đạp đến răng cỏ rơi đầy đất, kêu gào thảm thiết! Nghĩ tới đây, nụ cười đắc ý trên mặt hai người càng sâu thêm.


“Á á á...” Nhưng mà đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết trong đám người bỗng trở nên thảm thương hơn, cứ từng tiếng một liên tiếp nhau.
Tiêu Thần và Hàn Dương đếm sơ qua một chút, ít nhất cũng phải có từ hai đến ba chục tiếng hét thảm.
Điều này khiến sắc mặt hai người thay đổi trong chớp mắt.
Bởi vì bên phía Diệp Thu cũng chỉ có mười người, sao có thể phát ra nhiều tiếng kêu thảm thiết như thế chứ? Mà lúc này, tiếng kêu thảm thiết vẫn còn đang vang lên, hơn nữa càng dồn dập hơn.
Tiêu Thần và Hàn Dương vội đi sang một bên, tìm thấy một cái rương gỗ, đứng lên trên nhìn vào trong đám người.
Vừa nhìn một cái, hai người đơ luôn tại chỗ.
Chỉ thấy ngay chính giữa đám người, Diệp Thu vẫn bình yên vô sự ngồi trên ghế, cứ như người chẳng liên quan gì, lẳng lặng hút thuốc.
Mà mười tên bịt mặt kia ở trong đám người như hổ dữ lao vào bầy dê vậy. Chẳng cần biết tay đấm cao cấp hay thành viên tinh nhuệ gì hết, gần như là một chiêu đánh ngã một người, mới vừa xuất hiện trước mặt đã bị đánh bay ra ngoài ngay lập tức.
Cho nên số người bên Tiêu Thần và Hàn Dương nhanh chóng giảm dần. Chỉ trong chốc lát như thế, đã có trên trăm người ngã xuống đất không dậy nổi, mất hết sức chiến đấu. Mà những người còn lại cũng bị mười tên bịt mặt chèn ép, không thể nào chống đỡ nổi.
Nhìn một màn này, Tiêu Thần và Hàn Dương cũng sắp nhìn đến ngu luôn rồi.
Như thế này không khỏi mạnh quá đi?
Đây không phải là quay phim khoa học viễn tưởng đó chứ?
Mười người đánh mấy trăm người mà đối phương còn không có chút khả năng chống đỡ nào, còn có thể không hợp thói thường hơn một chút nữa không hả?
Vào giờ phút này, Tiêu Thần lại không nhịn được nhớ tới câu nói trước đó của Diệp Thu.
“Mấy người đã bị tôi bao vây!”
Lúc mới bắt đầu, Tiêu Thần còn rất khinh thường, cảm thấy đầu óc Diệp Thu đúng là có vấn đề. Mười người bao vây sáu trăm người, anh cũng thật không biết xấu hổ mà nói ra những lời này.
Bây giờ nhìn lại, không phải đầu óc Diệp Thu có vấn đề! Mà là mười người bịt mặt này thật sự quá mạnh. Đúng là có cảm giác như đang bao vây mấy trăm người bọn họ! Diệp Thu ngồi giữa đám người vẫn mang vẻ mặt bình thản mà hút thuốc.
Anh nhìn điếu thuốc lá sắp cháy hơn phân nửa kẹp giữa hai ngón tay mình, rồi lại liếc mắt nhìn mười tên bịt mặt đang chèn ép mấy trăm người, không khỏi lắc đầu một cái, có chút không hài lòng nói: “Xem ra những ngày qua tôi không ở trong tổ chức, các cậu cũng không luyện tập chăm chỉ nhỉ? Thuốc lá này của tôi cũng sắp hết một nửa rồi mà các cậu mới giải quyết được hơn một trăm người, tốc độ này thật sự là quá chậm. Nếu điếu thuốc này của tôi hút xong, các cậu vẫn chưa thể đánh ngã hết tất cả mọi người xuống đất thì hẳn các cậu biết hậu quả rồi đấy!”
Lời này của Diệp Thu vừa nói ra, mười tên bịt mặt như chiến thần trong đám người đều run lên bần bật, cứ như nghe được chuyện gì đáng sợ lắm vậy.
Bọn họ vội quay đầu nhìn điếu thuốc lá đang bị kẹp giữa hai ngón tay Diệp Thu, phát hiện đã cháy hơn phân nửa. Dựa theo cái tốc độ này, nói cách khác chính là bọn họ chỉ còn lại không tới hai phút nữa thôi.
Mà số lượng những người còn lại trước mắt thì ít nhất cũng phải hơn bốn trăm người đấy! Điều này khiến cho áp lực của bọn họ giờ phút này có thể nói là tăng lên gấp nhiều lần!
Ngay lập tức, mỗi một người trong mười tên bịt mặt đều như được tiêm máu gà vậy, đột nhiên trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, xông vào đám đông và di chuyển nhanh nhẹn, không dám lề mề chậm chạp một chút nào.
Bởi vì nếu bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ mà Diệp Thu giao đúng hạn, vậy hậu quả đang chờ đợi họ sẽ vô cùng đáng sợ. Đừng nói là tự mình trải qua, cho dù bọn họ nghĩ một chút thôi cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Cho nên vào giờ phút này, bọn họ gần như dốc hết toàn bộ tốc độ của mình ra.
Mà lần này, hoàn toàn chỉ khổ cho những tay đấm cao cấp và thành viên tinh nhuệ kia. Lúc đầu bọn họ đã không chống đỡ được thế tấn công của đám người bịt mặt, mà giờ đây mười người đột nhiên trở nên mạnh mẽ và hung tàn hơn. Điều này khiến bọn họ càng kêu thảm thiết hơn nữa.
Số lượng người giảm một cách nhanh chóng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ này.
Tiêu Thần và Hàn Dương đứng cách đó không xa nhìn một màn này đã kinh sợ đến mức không nói nên lời. Giờ phút này trên mặt hai người, ngoại trừ khiếp sợ cũng chỉ còn lại sợ hãi! Cuối cùng mấy tên này là quái vật gì vậy! Không khỏi bất bình thường quá đấy! Bây giờ đây hai người thật sự sắp khóc luôn.
Mắt thấy thuốc lá giữa hai ngón tay Diệp Thu càng ngày càng ngắn, đúng lúc Diệp Thu hút đến hơi cuối cùng, mười tên bịt mặt kia cũng vừa vặn đánh ngã người cuối cùng xuống đất.
Đến nước này, đội quân của Tiêu Thần và Hàn Dương dẫn tới đã bị diệt sạch toàn quân, không còn ai có thể đứng nổi, tất cả đều nằm trên đất, kêu rên không ngớt. Nhìn bộ dạng kia, cho dù không chết cũng tàn phế cả đời.
Mà sau khi giải quyết mấy trăm người này xong, mười tên bịt mặt cũng nhanh chóng lui về sau lưng Diệp Thu.
Diệp Thu liếc mắt nhìn đám người kêu rên đầy đất, sau đó quay đầu nhìn về phía những tên bịt mặt kia, vẻ mặt đầy ẩn ý nói: “Cũng đúng giờ đó chứ!”
Nghe những lời này, mấy tên bịt mặt mà lúc nãy còn như chiến thần, không tài nào địch nổi, bây giờ cứ như trẻ con phạm sai lầm vậy, tất cả đều cúi đầu vô cùng xấu hổ.
“Mặc dù các cậu đánh bại đám người này đúng thời hạn, nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng là các cậu đã nương tay. Từ sau lần này, các cậu chủ động tới đảo Ma Quỷ tiếp nhận rèn luyện. Nếu sau này còn để tôi thấy các cậu nương tay thì chắc hẳn các cậu đã biết hậu quả rồi nhỉ?” Diệp Thu vô cùng nghiêm khắc nói.
“Tuân lệnh!” Mười tên bịt mặt không dám có một câu oán hận nào, vội gật đầu.
Mặc dù đảo Ma Quỷ cũng là một nơi vô cùng nguy hiểm, nhưng so sánh với việc chịu sự trừng phạt của Diệp Thu thì tới đảo Ma Quỷ rèn luyện đã coi như tốt lắm rồi. Điều này khiến mười người đều thở phào nhẹ nhõm.

“Biến đi!” Diệp Thu phất tay một cái.

Nghe thế, mười tên kia lập tức hóa thành bóng đen trong nháy mắt, vụt một cái đã biến mất không thấy.

Điều này khiến Tiêu Thần và Hàn Dương vẫn còn đang khiếp sợ đứng cách đó không xa càng kinh ngạc hơn nữa.

Giờ phút này, hai người thật sự đang nghi ngờ cuộc sống này. Bởi vì những gì được thấy hôm nay đã lật đổ hoàn toàn nhận biết của bọn họ đối với thế giới này từ trước đến nay. Bọn họ chưa từng thấy người nào mạnh mẽ đến thế. Điều này thực sự khiến bọn họ khiếp sợ tột cùng.

Mà đúng lúc này, Diệp Thu nghiêng đầu nhìn về phía hai người. Ánh mắt lạnh như băng đó khiến toàn thân hai người đều không tự chủ được mà run lên..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.