Vết thương của Vương Bồi so với tưởng tượng của mọi người bình phụcrất nhanh, sáng hôm sau đã đứng dậy được, chân cũng không còn đau nữa,quan trọng hơn là miệng vết thương đã khép lại, có nhìn kỹ cũng khôngnhận ra được là bị thương. Vương Bồi một lần nữa đã bị thuốc mỡ của Ngao Du chinh phục.
Sao trên người anh ta lại có nhiều thứ thần kỳ đến vậy chứ? Hôm sau lúc đi ra Vương Bồi đã nhịn không được nghĩ như vậy.
Cô cũng không cho Ngao Du cõng, kiên trì tự mình đi, chẳng qua là đicó chút chậm, khập khiễng. Ngao Du bảo nếu bị phồng rộp nữa thì để choanh ta cõng, vì thế cô mới bỏ phí “của giời” như vậy. Có lẽ điđược một ngày thì chân đã cứng lên hôm sau đi đường chắc cũng khônggiống ngày đầu tiên khổ sở, mặc dù chân cô vẫn còn có chút đau nhức,nhưng cũng không có chảy máu, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Trưa hôm sau Ngả Đông đã dẫn cả nhóm đến một sơn trại Động tộc nghỉ ngơi.
Ngả Đông thường xuyên vào núi nên dân trong thôn cũng rất quen thuộc. Nhưng không biết thế nào mà mọi người trong thôn đối với nhóm họ khôngthân thiện cho lắm, thậm chí còn che kín cửa trại không cho họ vào, NgảĐông cũng không còn cách nào bảo mọi người trước tiên nghỉ ở bên ngoài,còn bản thân thì tiến vào thôn. Không biết là anh ta nói gì với dântrong thôn mà một lát sau anh ta quay ra thì đã thấy một đoàn thôn dânhiền lành đi đằng sau, thậm chí còn có cả trưởng thôn nữa, Ngả Đông giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thai-tu-bao-an/1931562/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.