“Cởi ra…tên Ngao Du háo sắc này!” Mặt Vương Bồi chợt đỏ tía tai mắng chửi thẳng Ngao Du.
“Hây da, cô nghĩ lung tung gì vậy hả?” Ngao Du nghiêm túc ngẩng đầunhìn cô, nghiêm nghị bảo: “Tôi bảo cô là cời giấy ra, chứ không bảo côcởi quần áo ra” Tuy bộ dạng trông cực kỳ đứng đắn nhưng ánh mắt xinh đẹp thì lại ánh lên vẻ chế nhạo, tên vô lại này thật là! “Cô gái bé nhỏ này trong đầu nghĩ gì thế không biết? Sao mà lại nghĩ xấu vậy hả?”
Anh ta còn nói thế nữa! Vương Bồi tức quá trừng mắt nhìn anh. Ngao Du thì rầu rĩ cười, ho nhẹ một tiếng, “Cô cởi giầy ra nhanh lên, tôi muốnxem chân cô chút”
Vương Bồi đứng im. Chân cô bây giờ rất đau, đi nửa đường thì đã rộplên, cô cố chịu không nói gì, sau đó thì vết phồng vỡ, chảy cả máu, lúcnày máu me dính hết vảo tất nhầy nhụa trông rất khó coi. Quan trọng hơnnữa là còn rất đau đi. Cô cũng không nguyện ý để cho người khác nhìn bộdạng chật vật của mình – cả Ngao Du cũng không được.
Ngao Du ngẩng đầu nhìn cô, sau đó thì động tay, vừa nhẹ nhàng đã cởiđược giầy của cô ra, nhưng vẫn chạm vào vết thương Vương Bồi làm cho cônhăn mặt vì đau.
“Hây da cô thật là..” Mặt Ngao Du bỗng thay đổi, “Sao cô không nóisớm chút? Đều đến mức này lại còn che dấu gì nữa ha. Đến mức làm chânhỏng thì cô chỉ có nước khóc thôi” Miệng anh ta vừa mắng mà tay thì lạinhẹ nhàng, quay người lại tìm dao trong túi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thai-tu-bao-an/1931564/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.