Hôm sau trời còn chưa sáng thì Vương Bồiliền tỉnh, sau đó cô cảm giác không thích hợp. Cô đang ngủ ở chính trong lều của mình, nhưng sao bên người lại hình như có thêm người nào đó,toát ra hơi thở mới mẻ, nóng hổi của tên nhóc, đầu xù lông, da thịt tiếp xúc ấm áp mà nhiệt tình.
Cô vừa động đậy thì người bên cũng độngđậy, cả người của cô nằm gọn trong ngực anh ta, dưới bụng có vật gì cứng như gậy, Vương Bồi dù có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết đó là cái gì.
“Ngao Du, tên hỗn đản này!” Cô tức đếnnỗi giật nảy mình nhảy lên, tóm lấy tai anh ta vặn vẹo, “Anh là đồ không biết xấu hổ, anh…anh…anh.. Anh cút nhanh ra ngoài cho tôi!” Không biếtlúc nào anh ta đã tiến vào lều của cô, lại còn dám cùng cô ngủ nữa chứ,còn dám ôm, lại còn dám có phản ứng.
“Nếu anh không đi tôi sẽ phế luôn anhđó!” Cô quay người lại sờ dưới gối tìm dao Thuỵ Sỹ, Ngao Du nhanh nhưchớp chạy vọt ra, giọng còn truyền tới, “Hây da, cô tức cái gì chứ, nếutôi không phản ứng cô hẳn là tức mới đúng chứ”
Vương Bồi, “Được lắm” một tiếng, anh ta cuối cùng cũng không dám nói tiếp nữa.
Lúc ăn sáng, Lô Lâm nói đùa: “Mọi ngườicó thấy kỳ không nha, tối hôm qua tôi tự dưng nằm mơ thấy mẹ tôi hát rubài “Khúc hát ru”, ây da giọng ru rất rõ, giống như là thật đó”
Vương Bồi không nói gì cứ “xì xụp” húp canh.
Vẻ mặt Ngao Du thì kinh ngạc nói tiếptheo, “Ây da thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-thai-tu-bao-an/1931560/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.