Điều quan trọng nhất là ba viên Phá Chướng Đan có thể cho nhà họ Trần bọn họ thêm ba tu sĩ Tiên Thiên nữa.
Đến lúc đó, họ có thể giẫm nhà họ Lý dưới chân rồi.
“Cảm ơn Nguyên Chẩn Đầu Đà, cảm ơn Nguyên Chẩn Đầu Đà”, Trần Thiên Tông nhận ba viên đan dược mà cảm động rơi nước mắt.
Mọi người trong nhà họ Trần đều vui mừng.
"Tiểu Nguyên, Nguyên Chẩn Đầu Đà chắc hẳn đã mệt mỏi vì chặng đường dài rồi. Mau đưa ông ấy đi nghỉ sớm đi”, Trần Thiên Tông dặn dò.
“Không cần đâu, tôi còn có việc phải làm nên sẽ không ở lại qua đêm”, vừa nói ông ta vừa xoay người rời đi.
Trần Thiên Tông vội vã dẫn theo con cháu nhà họ Trần tiễn Nguyên Chẩn ra tận cửa.
"Mọi người, xin dừng bước”.
Sau đó, Nguyên Chẩn nhảy phốc một cái, lập tức mất dạng trong bóng tối.
Sau khi tiễn Nguyên Chẩn đi, Trần Lỗi nóng lòng hỏi: "Bố, còn Tư Tư? Cô ấy đâu rồi ạ?"
Nghe thấy vậy, bầu không khí sôi động ban đầu ngay lập tức trùng xuống, trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Sắc mặt Trần Thiên Tông trở nên cứng đờ, ông ta do dự: "Tiểu... Tiểu Lỗi, chuyện này dài lắm. Tư Tư đã...”
"Bố, để con nói cho”.
Lương Khiết từ bên cạnh đi tới, nói: "Tiểu Lỗi, Tư Tư đã sinh mấy ngày trước rồi”.
Sao cơ?
Trần Lỗi vội hỏi: "Con trai hay con gái?"
“Con gái!”, Trần Toàn trả lời.
“Con gái là tốt đấy”, Trần Lỗi cười nói: “Tôi được làm bố rồi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929257/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.