Nhìn dáng vẻ đầy lo lắng của Trần Dương.
Trong lòng Tô Diệu vừa vui, vừa xúc động, nhưng vẫn có chút buồn.
Giọt nước mắt long lanh trong đôi mắt ấy, rồi tất cả những lời muốn nói chỉ dồn lại một câu: “Anh về rồi à, để em đi xới cơm”.
Thấy Tô Diệu có vẻ gầy đi nhiều, Trần Dương cảm thấy đau lòng vô cùng.
Lúc này, Đường Tĩnh nghe thấy tiếng động nên đi từ phòng ngủ ra.
“Cái đồ bỏ đi này, còn biết đường về à?”
Vừa nhìn thấy Trần Dương, Đường Tĩnh liền nổi giận đùng đùng đi đến, mắng: “Sao không chết ở bên ngoài luôn đi? Mày có biết những ngày qua Diệu Diệu phải sống ra sao không?”
Đường Tĩnh vô cùng tức giận, những ngày Trần Dương biến mất, ngày nào ngày nấy Tô Diệu đều khóc sưng mắt.
Hằng ngày cô đều nấu rất nhiều thức ăn chờ anh trở về, nhưng rồi lại không thể ăn nổi.
Có 10 ngày ngắn ngủi thôi, mà Tô Diệu đã gầy đi nhiều.
“Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi”.
Lần này Trần Dương bị chửi cũng đúng, đích xác là lỗi của anh, vậy nên bà ta tức giận là chuyện bình thường.
“Mẹ, thôi nào, mẹ qua ăn cơm đi”.
Tô Diệu gạt nước mắt, cười nói: “Nếu không thức ăn nguội hết cả bây giờ”.
“Nào, vợ, mẹ hai người ngồi xuống đi, để con đi xới cơm”.
Anh vội vàng đi xuống nhà bếp, xới hai bát cơm.
“Vợ à, để anh đút cho em nhé!”
“Dạ”.
Tô Diệu vui vẻ gật đầu.
Mấy ngày Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929239/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.