“Chị dâu, các người đừng ép tôi!”, Mục Tư Tư cắn chặt môi, đau khổ nói: “Dù có thể nào thì tôi cũng sẽ không ở lại đây đâu”.
“Mục Tư Tư, chúng tôi ép gì cô?”, Lương Khiết cười lạnh nói: “Cô nóng lòng muốn đi như vậy, chắc là muốn đi tìm bố ruột của đứa trẻ có phải không?”
Há!
Ánh mắt của đám người nhà họ Trần đổ dồn lên người Mục Tư Tư.
“Đúng là một con đàn bà lăng loàn”.
“Đúng là đồ lăng loàn, đồ lăng loàn”.
Trần Thiên Tông cũng không dám tin nhìn Mục Tư Tư: “Cô… có phải cô muốn đi tìm Trần Dương không hả? Có phải không?”
“Không, không phải”.
Mục Tư Tư thống khổ lắc đầu nói: “Các người đừng đổ oan cho tôi, sao tôi có thể đi tìm hắn được”.
Thanh Uyển sư thái đứng ra nói: “Tôi đã hứa với ông cụ Trần, nhất định chính tay tôi sẽ giết chết Trần Dương, nên các người yên tâm, tôi nói là sẽ làm”.
“Còn về việc các người nói là cô ấy muốn đi tìm Trần Dương chứ gì, vậy thì tốt quá, tôi còn đang sợ là hắn không dám đến kìa”.
Mục Tư Tư nói: “Bố, con không thể giao con gái con cho mấy người được, vì con bé, ngay cả chết con cũng không sợ, nếu các người còn ép con, vậy thì lấy mạng đổi mạng đi”.
Cô ta nghĩ kỹ rồi, nếu như không còn con gái, cô ta cũng không thiết sống nữa.
Lời này đối với đám người nhà họ Trần, chẳng khác nào là sự uy hiếp trắng trợn cả.
“Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929237/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.