Sao cơ?
Cổ trùng?
Vệ Đông nhìn Trần Dương như nhìn một thằng ngốc, nói: "Cậu ăn lắm ngu người à? Lại còn cổ trùng nữa, có phải đọc nhiều tiểu thuyết võ hiệp quá không vậy?"
Lý Đông Mai cũng cau mày, tuy không biết cổ trùng là cái gì, nhưng nó có thể chui vào não người sao?
Chuyện này sao có thể chứ?
Vương Lập Ba đã theo nghề y mấy chục năm, ít nhiều cũng từng nghe một số bí truyền, ông ta từng nghe một người đi trước kể là Miêu Cương có một tộc người giỏi dùng cổ trùng.
Bọn họ vừa không tin Trung y vừa không tin Tây y, bọn họ chỉ tin vào Miêu y của Miêu Cương.
Vậy nên, khi nghe Trần Dương nói là cổ trùng, ông ta cũng không tỏ vẻ nghi ngờ gì.
Tô Diệu mặt nóng ran, hạ giọng nói nhỏ: "Trần Dương, trên đời này lấy đâu ra cổ trùng, chúng ta đừng gây thêm phiền phức nữa".
"Thần y, cậu có nhìn ra được đây là cổ trùng gì không?"
"Thầy, sao thầy cũng tin cậu ta một cách mù quáng như vậy?", Vệ Đông cuống lên, còn không thèm gọi là chủ nhiệm nữa.
Trần Dương lắc đầu đáp: "Tôi chịu thôi, phải nhìn thấy hình dáng nó thì mới phân biệt được".
Đây cũng là lần đầu anh tiếp xúc với cổ trùng thực sự.
Anh nhớ lại phần giới thiệu về cổ trùng và cách nuôi dưỡng chúng trong Thiên Kim Dược Phương.
Cách chế ra cổ trùng là cho các loại côn trùng độc có độc tính mạnh vào một chỗ chứa kín như bưng, để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929198/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.