Cùng lúc đó, trong một hang động sâu ẩm thấp.
Hang động này rất tối, bên trong toàn người là người.
Lúc này, có hai người đàn ông chợt mở mắt, một người trong đó kêu lên một tiếng “ựa” rồi phun ra máu.
Trong nháy mắt tinh thần liền trở nên uể oải.
“Thế Tôn, cổ trùng của tôi bị phá rồi”.
“Cổ… cổ trùng của tôi bị giết chết…”, nói xong, người đàn ông kia liền ngất đi.
“Đi!”
Một giọng nói trầm mặc truyền đến trong bóng tối.
Ngay sau đó, một đàn côn trùng bay từ trong bóng tối ra, trong nháy mắt vây lấy người đàn ông lúc nãy.
Người này còn không kịp kêu lên một tiếng nào, đã bị đám côn trùng gặm chỉ còn lại xương.
Thấy vậy, người đàn ông đứng bên cạnh sợ run rẩy: “Thế Tôn, xin hãy tha cho tôi, cổ trùng của tôi còn chưa chết, tôi vẫn cảm nhận được vị trí của nó”.
Lúc này, đôi mắt đỏ au kia mở ra, nhiệt độ trong động lập tức hạ xuống.
Bên trong động những người khác cũng mở mắt ra, hoảng sợ nhìn về phía bóng tối, người đàn ông đó với bóng tối kia hòa vào làm một.
“Ngu xuẩn”.
Ông ta lạnh lùng khạc ra hai chữ, sau đó đám côn trùng bay đến bao kín người đàn ông kia.
“Á…”
Tiếng kêu thảm thiết vang khắp hang động, người xung quanh ai nấy đều run sợ.
“Đi thu lưới thôi, nhớ lấy, đừng khiến đám Lục Đại Phái chú ý như lần trước”.
“Dạ, Thế Tôn!”
…
Ở một nơi khác, Vu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929200/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.