"Yên tâm đi, đây là công việc của chúng tôi mà", Vệ Đông mỉm cười nói: "Tình hình của bé Gạo Nếp ổn định thêm chút nữa là chúng ta có thể làm phẫu thuật được..."
Anh ta còn chưa nói xong, bé Gạo Nếp vốn đang chơi ngoan ngoãn bên cạnh đột nhiên oà khóc.
Sau đó cơ thể cô bé co giật dữ dội, mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép, lồng ngực phập phồng.
"Bác sĩ Vệ, cậu mau xem thế nào đi", Lý Đông Mai vội vàng nắm lấy tay cô bé, lo lắng nói.
Liễu Viện sợ hãi đến mức mặt mũi trắng bệch, vô cùng hoảng hốt, vừa rồi chẳng phải kiểm tra vẫn bình thường sao? Sao đột nhiên lại như vậy?
"Mau, bé Gạo Nếp lên cơn rồi, mau đặt tấm ép lưỡi vào miệng cô bé, phòng trường hợp cô bé cắn vào lưỡi", Vệ Đông hoảng hốt, rõ ràng cũng sợ hãi khi bé Gạo Nếp đột nhiên lên cơn như vậy.
Nhưng anh ta vẫn có thể đưa ra chỉ dẫn đúng ngay lập tức: "Nhanh, giữ chân tay bé Gạo Nếp lại, lấy khăn lông lau mấy thứ trong miệng cô bé đi, phòng trường hợp nuốt vào khí quản sẽ dẫn đến ngạt thở".
Y tá ở bên cạnh vội vàng lấy gạc lau nước bọt.
Tô Diệu cũng hết cả hồn.
Vệ Đông mồ hôi lạnh ròng ròng, nhìn bé Gạo Nếp co giật tím tái mặt mày, cơ thể đang run rẩy kia dần bất động. Anh ta hoảng hốt, vội vàng làm hồi sức tim phổi cho cô bé.
Bé Gạo Nếp nhanh chóng rơi vào hôn mê, bất kể Vệ Đông cấp cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929196/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.