Trần Dương chú tâm nghe, thấy ở không xa vang lên tiếng nước bì bõm, và cả tiếng cười của phụ nữ.
Mẹ kiếp, trong lối đi bí mật này sao lại có tiếng cười của phụ nữ?
Trần Dương đột nhiên cảm thấy nổi hết cả da gà, không phải là ma nữ đấy chứ?
Nghe thêm một lúc nữa, hình như còn có tiếng đàn ông, lẽ nào có đôi nam nữ đang nghịch nước?
“Sư muội, anh nhớ em chết đi được”.
“Sư huynh, em… em cũng nhớ anh”, sau đó là giọng nói vui vẻ của cô gái kia: “Nhẹ… nhẹ thôi, lần nào cũng vội vàng thế”.
“Ha ha, anh không chờ nổi nữa mà”.
“Lẽ nào anh không sợ hắn xuất hiện sao?”, người phụ nữ kia nói.
“Sợ gì, chẳng phải em bảo hắn đã bế quan sao?”, người đàn ông kia cười dâm tà.
Mẹ kiếp!
Giọng nói này quen quá, hình như từng nghe thấy ở đâu đó.
Trong đầu Trần Dương lập tức xuất hiện một bóng dáng quyến rũ, không, sao có thể thế được?
Giọng nói của người đàn ông này không phải là giọng của Giáo chủ.
Tiểu Bất Điểm ở bên cạnh nghe thấy những âm thanh thô tục phát ra từ miệng đôi nam nữ, không nhịn được kẹp chặt hai chân.
Cô ấy không khỏi nhớ đến thứ mình nhìn thấy buổi sáng, cảm thấy vô cùng ngại ngùng, cái thứ xấu xí đó thực sự lợi hại đến vậy sao?
Bởi vì đứng rất gần, nên cô ấy còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của Trần Dương.
Nhất là mùi đàn ông khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929117/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.