Không biết đã qua bao lâu, Trần Dương dần tỉnh lại.
"Cậu chủ... Cậu chủ... Cậu mau tỉnh lại đi, hu hu..."
Vừa mở mắt đã thấy Tiểu Bất ở trước mắt.
"Tiểu Bất Điểm, sao cô lại khóc?", Trần Dương sờ cục u sau gáy, đau đến xuýt xoa.
Thấy Trần Dương tỉnh lại, Tiểu Bất Điểm oà khóc: "Cậu chủ, cậu làm em sợ chết đi được..."
Trần Dương xoa đầu cô ấy nói: "Được rồi, chẳng phải tôi vẫn lành lặn sao?"
Nói xong, anh đứng dậy nhìn quanh bốn phía.
Đây là một gian thạch thất rộng mấy trăm mét vuông, trên vách tường thạch thất châm nến sáng rực, soi rõ không gian.
Một mé gian thạch thất bày đầy linh vị.
Mẹ kiếp!
Trần Dương giật nảy mình!
Đây chắc không phải là nhà thờ họ của Thần Long Giáo đấy chứ?
"Tiểu Bất Điểm, chúng ta đang ở đâu vậy?"
Trần Dương không biết chữ viết trên bài vị, bản thân anh đã có kỹ thuật giám định hơn người, lúc học giám định còn học mấy chục loại chữ khác nhau.
Nhưng chữ viết trên bài vị thì anh chưa thấy bao giờ
"Cậu chủ, đây là chữ Thiên Ma..."
Sao cơ?
Chữ Thiên Ma?
Trần Dương hiếu kỳ nhìn Tiểu Bất Điểm: "Cô biết chữ này sao?"
Tiểu Bất Điểm chần chừ một lát rồi gật đầu: "Cậu chủ, cậu xem bài vị ở trên cùng chính là Thiên Ma La Hầu đời đầu".
Thiên Ma Tông?
Trần Dương vô cùng kinh ngạc.
Thiên Ma Tông này chẳng phải đã chết cùng với Đan Tông vào mấy trăm năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929119/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.