Đường Tĩnh chỉ thẳng Trần Dương mắng: "Cậu là đồ vô dụng, nếu cậu có chút bản lĩnh thì cái nhà này cũng đâu đến nỗi như vậy".
"Phải đấy", Tô Trường Hà nói vẻ hung dữ: "Cậu lập tức ly hôn với Diệu Diệu, tôi không muốn làm bố vợ của một thằng vô dụng nữa".
"Bố mẹ quá đáng quá rồi đấy", Tô Diệu nổi giận: "Rõ ràng là lỗi của bố mẹ, tại sao lại trách Trần Dương?"
Rõ ràng Trần Dương không làm gì sai, tại sao bọn họ luôn coi Trần Dương là chỗ trút giận?
Trần Dương cũng đã quen với những lời mắng mỏ.
Có Tô Diệu bảo vệ anh như vậy là đủ rồi.
Anh kéo tay Tô Diệu nói: "Bà xã, em đừng sốt ruột, trước tiên trả tiền đòi lại nhà đã".
Dứt lời, anh nhìn Đường Tĩnh: "Mẹ có số điện thoại của người cho vay nặng lãi không?"
"Để làm gì?"
"Con gọi điện trả tiền", Trần Dương đáp.
"Cậu... đầu óc cậu có vấn đề à?", Đường Tĩnh hậm hực nói: "Đã bảo một hai chục ngàn không giải quyết được vấn đề, cậu gọi cho người ta thì ích gì? Cậu tưởng bọn họ hiền lành tử tế chắc?"
"Thế bố mẹ cứ chân trần đứng đây đi", Tô Diệu kéo Trần Dương nói: "Ông xã, chúng ta về nhà thôi".
Dứt lời, cô định rời đi.
"Diệu Diệu, con đừng đi mà", Đường Tĩnh vội vàng bước đến kéo Tô Diệu lại: "Nếu con đi thật thì mẹ biết làm sao bây giờ? Mẹ chỉ có mỗi cô con gái là con".
"Mẹ, bảo mẹ đưa số điện thoại mà khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-te-chi-ton/1929094/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.