Dì không nhắc đến ngoại tổ mẫu còn đỡ, bà vừa nhắc, bổn tiên không khỏigiận đến run người, không nhịn được chỉ có thể bàng quan đứng nhìn, lạnh lùng nói: “Mẫu thân bà năm đó bị bà lỡ tay giết chết, người sao còn cóthể nói cho nghiệt nữ ác độc như bà biết bí mật này của Phượng tộc?”
Lời vừa nói ra, chúng điểu liền ồ lên huyên náo.
Gương mặt dì trắng bệch, hận không thể lập tức lao đến bóp chết bổn tiên,lạnh lùng quan sát ta một hồi, đột nhiên cười nói: “Ta còn tưởng ai? Ralà nghiệt chủng của Tu La Vương!”
Bà nhục mạ ta thế này, ta lý ra phải phẫn nộ, chỉ là thói quen nhiều năm, thế nên lại bật cười thànhtiếng: “Nếu nói tới nghiệt tử, cũng phải là dì chứ nhỉ? Mặc dù ThanhLoan có cha không mẹ, hiện giờ cũng có thể hầu hạ dưới gối phụ mẫu, tậnhiếu với người, đâu bì được với dì, vì Phượng Viêm Lệnh ngay cả mạng của mẫu thân mình cũng có thể cho đi! Đến dượng cũng ghét lòng dạ rắn rếtcủa dì, thà chết nơi chiến trường cũng không chịu về núi Đan Huyệt đoàntụ với vợ con!” Nói rồi hóa về dáng vẻ vốn có, bên dưới trống vang lênâm thanh kinh ngạc.
Kỳ thực cũng không trách được điểu tộc này,khi ấy bổn tiên sống ở núi Đan Huyệt vạn năm, trên mình luôn luôn làchiếc áo xanh bụi bặm, cho dù trải qua mấy trăm năm thì dung mạo cũngkhông có khác biệt gì nhiều, người dưới đài nhận ra ta nói chung cũnghết tám chín phần.
Dì bị lời này của ta chọc giận đến ngã ngửa,hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-tinh-truong/2312260/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.