Lúc rời thành Tu La, ta cũng chưa từng nói một lời từ biệt, chỉ đứng xa xa nhìn về phía cung điện một hồi lâu.
Phụ nữ và trẻ em trong tộc yên lặng đứng bên đợi lệnh xuất phát, tưởngtượng thấy từ nay về sau nàng sẽ có cuộc sống hạnh phúc nơi vương thành, chỉ là hạnh phúc ấy không hề có can hệ với ta, trong lòng không khỏiđau đớn, tựa như mực nước thủy triều, sáng sáng tối tối, không ngừngkhông nghỉ.
Năm ấy biết nàng là lúc phụ vương dẫn ta và các muộimuội đến Đông Hải Long Cung làm khách. Trong yến hội, nàng lọt thỏm giữa các long tử và long nữ của Long Vương, không chút thu hút, nhưng khôngbiết vì sao, mắt vừa liếc qua đã khiến ta nhớ mãi nàng.
Cũng cólẽ là vì dung mạo thanh tú đoan trang, ánh mắt buồn bã, cũng có lẽ vì bộ thanh sam tựa như làn khói nhẹ của nàng, tóm lại đều khiến người gặprồi khó quên.
Sau khi quen biết nàng một khoảng thời gian dài, ta mới biết, nữ tử mới đầu tưởng rằng hiền thục ôn nhã này kỳ thực tínhtình lại vô cùng hoạt bát, dáng vẻ nàng ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắnchung quy rất ít, phần lớn thời gian, nàng đều vui vẻ cao hứng, mặt màytươi cười không e ngại gì, lộ ra hàm răng trắng bóng, mơ hồ như có thểấm đến tận lòng người.
Sau khi rời khỏi chỗ ngồi, ta không nhịnđược tò mò, lẳng lặng bám theo. Mắt thấy nàng mặt mày ủ rũ, thầm tráchthanh sam trên người mình khó coi, ta nhịn không được nói một câu thậtlòng: “Kỳ thực chiếc áo xanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-tinh-truong/2312257/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.