Núi Đan Huyệt vẫn rậm rạp như cũ, trên đỉnh Phượng Dực Nhai oán linh hội tụ.
Một đoàn người hạ mây đáp xuống, liền có hộ vệ đến báo với dì,lại thấy cánh cửa lớn trong Phượng Tê Cung mở rộng, dì dẫn theo một đám người hầubước tới, trông thấy Tiểu Kim Phượng đứng bên cạnh dì, sắc mặt liền đenlại ba phần. Nhưng Tiểu Kim Phượng vẫn như cũ là một đứa trẻ nhã nhặnkhiêm tốn, vội vội vàng vàng bước lên cúi chào: “Kim Phượng bái kiếndì!” Mơ hồ như thể không hề có bất kỳ vướng bận gì về chuyện lần trướcsuýt nữa mất mạng, lại dẫn dì Phượng đến giới thiệu với dì.
Sắc mặt dì càng đen thêm vài phần.
Ta ở núi Đan Huyệt hơn vạn năm, trước giờ chỉ cảm thấy dì kiềm chế rấttốt, không ngờ cũng có lúc bà đen mặt không biết phải làm thế nào. Nhưng người tới là khách, huống hồ dì Phượng cũng chưa từng mở miệng lên án,chỉ là dáng vẻ thông thường, bày tỏ ý ngưỡng mộ đối với mảnh đất của tổtiên, dì tuân thủ lễ nghi, đương nhiên cũng phải tận tình vai trò giachủ.
Mọi chuyện vốn dĩ êm đẹp, dì cùng đoàn người của dì Phượngvào trong đại điện Phượng Tê Cung uống trà, lại chuyện trò dăm ba điềuvề Hải ngoại Tiên Châu, nhưng chưa được bao lâu thì nghe thấy bên ngoàiđiện có tiếng cung nga kêu thảm thiết, kế đó có người cầu khẩn: “… …Công chúa tha mạng… …Công chúa tha mạng… …!” Tiếp đến là tiếng cườikhông chút kiêng dè của Đan Chu: “Roi da này quả thật dùng rất tốt.. …”Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Bổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-tinh-truong/2312262/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.