Chương trước
Chương sau
Kiều Phàm không hề bất ngờ gì về phản ứng của cô, bởi vì tất cả đều nằm trong dự đoán của anh.
“Anh lại cho người theo dõi tôi?” Tống Vy cắn môi, cô không thể nào chấp nhận nổi.
Kiều Phàm từ chối cho ý kiến: “Đúng vậy, tôi đã cho người theo dõi em, tôi xin lỗi vẫn luôn không nói cho em biết chuyện này.”
Tống Vy chớp chớp mắt, nói không nên lời.
Làm sao cô có thể nói đây?
Bây giờ cô đang rất tức giận.
Dù sao thì chẳng có ai thích bị theo dõi.

Làm như vậy trông giống như mình là một kẻ phạm tội.
Nói tóm lại là trong lòng thật sự rất chán ghét.
Tống Vy mím chặt đôi môi đỏ, biểu cảm trên mặt không tốt cho lắm.
Kiều Phàm cũng biết Tống Vy tức giận, anh cũng hiểu, dù sao thì là do anh sai mà.
Anh nhấp một ngụm trà rồi tiếp tục nói: “Bởi vì cứ luôn cho người theo dõi em, cho nên khoảng thời gian mà em về nước, em gặp phải chuyện gì, gặp ai, tôi đều biết rất rõ ràng. Lúc đầu tôi không có ý định đến thành phố Giang, nhưng sau đó tôi đột nhiên lại đến thành phố Giang theo em, em có biết tại sao không?”
Đầu tiên, Tống Vy im lặng một hồi, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó, nhưng mà rất nhanh cô liền hiểu rõ, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Bởi vì Hạo Tuấn.”
Khi đó, Phàm cảm thấy mình yêu cô.
Cho nên ngoại trừ Hạo Tuấn, cô không biết anh là bởi vì nguyên nhân gì mà lại vội vội vàng vàng về nước.
Dù sao thì lúc đó cô và Hạo Tuấn rất thân thiết với nhau.
Đương nhiên cũng không phải là có quan hệ gì khác với Hạo Tuấn, chỉ là bởi vì lúc ấy cô đảm nhận một dự án trình diễn thời trang của công ty quần áo mới mở của Hạo Tuấn, cho nên không thể tránh khỏi việc cô và Hạo Tuấn gần gũi.
Mà Phàm cảm thấy mình yêu cô, thấy bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông khác, làm sao có thể không để ý được chứ.
“Đúng vậy.” Quả nhiên suy nghĩ của Tống Vy đã được chứng thực, Kiều Phàm gật đầu thừa nhận: “Đúng thật là bởi vì Đường Hạo Tuấn, cho nên tôi mới vội vội vàng vàng từ chức công việc ở nước ngoài rồi trở về thành phố Giang. Tôi nghe thấy người mà tôi sắp xếp bên cạnh em nói rằng em rất thân thiết với một người đàn ông, mặc dù lúc đó tôi để ý, nhưng mà cũng không hoàn toàn quyết định muốn trở về. Bởi vì tôi tin tưởng em, em sẽ không thể tùy tiện có hứng thú với một người đàn ông nào đó. Thẳng cho đến khi tôi xem ảnh chụp của Đường Hạo Tuấn được gửi tới từ người mà tôi sắp xếp theo dõi em, tôi hoàn toàn khiếp sợ, bởi vì gương mặt của Đường Hạo Tuấn và Hải Dương gần như là giống nhau như đúc.”
“Từ lúc đó anh đã nghi ngờ bọn họ là ba con?” Tống Vy kinh ngạc hỏi.
Kiều Phàm cười một tiếng: “Chuyện này có gì mà cần phải kinh ngạc chứ, gương mặt của hai người tương tự với nhau như thế, rất khó để có thể người khác không nghi ngờ bọn họ không có quan hệ với nhau. Vốn là em đã mang thai ở thành phố Giang, thời gian trôi qua năm năm, em đã trở về thành phố Giang, lại gặp một người đàn ông có diện mạo giống với con trai mình như thế, tôi rất khó để không nghi ngờ rằng anh ta chính là ba ruột của hai đứa nhỏ. Mà tôi biết em vẫn luôn áy náy bởi vì đã không thể cho hai đứa có tình thương của người ba, cho nên nếu như một khi em biết được Đường Hạo Tuấn có thể là ba của hai đứa nhỏ, chắc chắn em sẽ sinh ra hứng thú với Đường Hạo Tuấn, thậm chí em còn yêu anh ta. Tôi không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, cho nên tôi mới vội vội vàng vàng chạy về, không ngờ là..."
Khóe miệng anh nở một nụ cười trào phúng, không tiếp tục nói nữa.
CC
Tống Vy biết là anh muốn nói cái gì.
Anh muốn nói không ngờ là ngày đầu tiên mình gấp gáp trở về thì lại nhìn thấy Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn đang đưa ba mẹ con bọn họ trở về chung cư.
Trong lúc nhất thời, hai người liền im lặng, không ai nói tiếng nào.
Qua một lúc lâu sau, Kiều Phàm đặt tách trà xuống, lại rót cho mình thêm một tách, lúc này mới tiếp tục nói: “Hải Dương rất thông minh, trí thông minh của thằng bé vượt qua sự tưởng tượng của tôi. Tôi vốn dĩ là một bác sĩ khoa tâm thần, cho nên tôi đã từng chứng kiến rất nhiều trẻ con thông minh, nhưng thông minh giống như Hải Dương thì là lần đầu tiên và tôi nhìn thấy. Lúc tôi nhìn thấy Đường Hạo Tuấn, tôi liền nghi ngờ Đường Hạo Tuấn là ba của hai đứa nhỏ, đồng thời khi Hải Dương nhìn thấy
Đường Hạo Tuấn đương nhiên cũng có sinh ra hoài nghi. Ngày đầu tiên mà tôi về nước, Hải Dương đã đưa tóc của thằng bé và Đường Hạo Tuấn cho tôi, nhờ tôi làm xét nghiệm giúp nó.”
“Tôi biết, Hải Dương có nói với tôi, nhưng mà cuối cùng kết quả xét nghiệm lại không phải là ba con.” Tống Vy gật đầu.
Về phần tại sao không phải là ba con thì cô đã biết đáp án.
Đã bị anh đổi đi rồi.
Sự thật chứng minh suy nghĩ của Tống Vy là đúng, Kiều Phàm nhìn cô: “Tôi không muốn để em và con biết Đường Hạo Tuấn thật sự là ba của hai đứa nhỏ, bởi vì tôi biết rõ một khi mọi người biết rồi thì có thể là gia đình sẽ đoàn viên, cho nên sau khi có
kết quả, tôi đã thay đổi kết quả, chính vì vậy mà Hải Dương mới nhìn thấy kết quả xét nghiệm bọn họ không phải là ba con.”
“Tôi đoán được rồi.” Tống Vy vén vén tóc bên tai, khẽ cười rồi nói.
Cô tức giận à?
Nếu như là quá khứ, chắc chắn là cô sẽ rất tức giận.
Nhưng mà bây giờ cô không tức giận, bởi vì không có ý nghĩa.
Dù sao thì gia đình bọn họ đã đoàn viên, thế thì dĩ nhiên cũng không cần phải níu lấy quá khứ không chịu buông.
“Thật ra thì ngay từ đầu Đường Hạo Tuấn nhìn thấy Hải Dương thì cũng đã hoài nghi bọn họ có phải là ba con không, cũng đã lén lút để làm xét nghiệm, nhưng mà kết quả bị Tống Huyền đánh tráo.” Kiều Phàm đột nhiên lại nói.
Tống Vy sửng sốt.
Đối với chuyện này, có vẻ là bây giờ cô vẫn còn chưa hiểu rõ lắm.
Nhưng mà cũng không sao, vẫn là câu nói đó, đều đã qua rồi.
Cuối cùng, bọn họ đã đoàn viên.
“Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là mục đích mà anh bắt cóc Hải Dương là bởi vì cái gì, anh vẫn còn chưa nói cho tôi biết.” Tống Vy nhìn Kiều Phàm chăm chú.
Kiều Phàm xoa xoa huyệt thái dương: “Tôi cho là tôi sẽ không nói cho mọi người biết mối quan hệ của hai đứa bé và Đường Hạo Tuấn thì mọi người sẽ không gặp gỡ Đường Hạo Tuấn nữa, sau khi em hoàn thành công việc rồi thì sẽ dẫn hai đứa bé rời khỏi thành phố Giang, nhưng mà tôi hoàn toàn không ngờ cho dù mọi người không biết mối quan hệ của hai đứa bé và Đường Hạo Tuấn mà em vẫn giữ liên lạc với Đường Hạo Tuấn, thậm chí còn muốn ở lại đây phát triển.”
“Em nói xem, sao tôi có thể đồng ý chứ?” Anh nhìn cô: “Em ở lại đây, điều này đồng nghĩa với việc sớm muộn gì mối quan hệ của Đường Hạo Tuấn và hai đứa nhỏ cũng sẽ lộ ra ánh sáng, không thể nào giấu diếm cả một đời, cho nên tôi đã cho người đưa Hải Dương đi, tôi không có ý muốn bắt cóc nó.”
Tống Vy siết chặt tay: “Anh làm như vậy mà còn không phải là bắt cóc à, anh khiến Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông, thằng bé còn nhỏ như thế, tai nạn giao thông lại đáng sợ, anh mà không chú ý thì có thể sẽ xảy ra tai nạn chết người, anh khiến Hải Dương suýt chết đó."
Ánh mắt cô đỏ bừng nhìn chằm chằm anh, cảm xúc bắt đầu trở nên kích động.
Kiều Phàm cụp mắt xuống: “Tôi xin lỗi, nhưng mà tôi thật sự không có ý bắt cóc Hải Dương, tôi cũng không muốn khiến Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông. Tôi chỉ nghĩ là trước tiên đưa Hải Dương đi, đưa thằng bé ra nước ngoài, sau đó lại âm thầm nói cho em biết vị trí của Hải Dương, vì Hải Dương, chắc chắn em sẽ chạy ra nước ngoài, tôi chỉ muốn em rời khỏi thành phố Giang mà thôi, chỉ cần em rời khỏi thành phố Giang thì tôi đã có cách đưa em trở lại nước ngoài. Tôi cũng không có ý muốn hại Hải Dương, tai nạn giao thông chỉ là chuyện ngoài ý muốn, tôi không ngờ sau khi tài xế đưa Hải Dương đi thì lại xảy ra tai nạn trên đường, những gì tôi nói đều là sự thật.”
Anh nâng mắt lên nhìn cô chăm chú.
Quả thật là anh không hề nói sai, thậm chí còn muốn xem Hải Dương như là kíp nổ để dẫn cô ra nước ngoài, chứ anh không hề có ý muốn bắt cóc Hải Dương, cũng không có ý muốn hại Hải Dương.
Lúc biết kế hoạch thất bại và Hải Dương gặp tai nạn giao thông, anh rất hối hận, cũng rất lo lắng.
Mặc dù con người anh âm hiểm, nhưng không phải là không có tình cảm với Hải Dương, dù sao thì Hải Dương đã gọi anh là ba nuôi mấy năm trời, cũng là anh đã chứng kiến sự trưởng thành của thằng bé.
Anh lạnh lùng, nhưng cũng không lạnh lùng tới mức khiến Hải Dương phải đâm đầu vào chỗ chết. Cho nên sau khi biết Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông, anh vội vàng chạy đến bệnh viện kiểm tra xem Hải Dương có sao không.
Tống Vy mím môi, không nói chuyện.
Đương nhiên cô biết Kiều Phàm không nói dối, những gì anh nói đều rất nghiêm túc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.