Chương trước
Chương sau
Kiều Phàm đứng cách Tống Vy vài bước chân, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì.
Tống Vy bị anh nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên, nụ cười trên mặt liền trở nên đông cứng.
Nhưng mà rất nhanh, cô liền điều chỉnh biểu cảm trên mặt, cô khoác khoác tay với người giúp việc sau lưng anh: “Cô đi xuống trước đi, pha một tách trà phổ nhị.”
Trà phổ nhị là trà mà Kiều Phàm thích uống.
Mặc dù trong lòng cô có thành kiến với những chuyện mà Kiều Phàm đã làm, nhưng dù sao đi nữa thì Kiều Phàm cũng có ơn cứu mạng với cô và con cô.
Huống hồ gì lần này Kiều Phàm đến đây là đã giúp đỡ cô, không thể đối xử quá thờ ơ với Kiều Phàm.
“Vâng thưa mợ chủ.” Người giúp việc nhẹ gật đầu, quay lưng đi xuống bếp.

Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và Kiều Phàm.
Tống Vy hít vào một hơi, làm một tư thế mời với Kiều Phàm: “Phàm, đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi.”
Kiều Phàm trả lời một tiếng, để vali qua một bên rồi đi đến đối diện cô ngồi xuống, sau khi đẩy đẩy cặp kính mắt trên sống mũi, anh nói với cô: “Em thế mà lại còn chuẩn bị trà mà tôi thích uống.”
Tống Vy tò mò hỏi: “Tại sao tôi lại không chuẩn bị?”
Kiều Phàm cười khẽ: “Bởi vậy tôi có thể cảm nhận được em có cảm xúc phức tạp với tôi, có hơi xa lánh, trong quá khứ tôi đã làm ra một vài chuyện không tốt với em, tôi cho là em sẽ không xem tôi như bạn bè.”
Nghe thấy anh nói vậy, Tống Vy rũ mắt xuống, trạng thái cũng trở nên trầm mặc, một lúc lâu sau cô mới thở dài một tiếng: “Anh nói đúng, đúng là trong lòng tôi có thành kiến với anh, nhưng mà tôi cũng không hề không xem anh là bạn, huống hồ gì anh còn là ân nhân cứu mạng tôi và con tôi, chỉ dựa vào điểm này, chỉ cần anh không làm ra chuyện muốn mạng sống của mẹ con chúng tôi thì tôi mãi mãi có thể không tức giận với anh, không thể ghét anh thật lòng.”
Kiều Phàm liền ngơ ra.
Hiển nhiên là anh không ngờ sự bao dung của Tống Vy đối với mình lại nhiều như thế.
“Vậy à, cho dù trước đó tôi từng làm tổn thương Giang Hạ, em cũng sẽ không hoàn toàn tức giận với tôi.” Kiều Phàm nhìn cô.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, với lại tôi là tôi, Hạ là Hạ, ân oán giữa anh và Hạ là chuyện của hai người, chuyện đó nên do hai người giải quyết. Trừ phi anh muốn làm tổn thương đến sự an toàn và cuộc sống của Hạ, nếu không thì tôi sẽ không nhúng tay vào. Tôi không thể bởi vì mối quan hệ của mình và Hạ tốt đẹp thì sẽ hoàn toàn chán ghét anh, làm như vậy là không công bằng với anh.”
Nghe vậy, trong lòng Kiều Phàm cảm thấy ấm áp, hàng lông mày cứng rắn cũng thả lỏng hơn rất nhiều: “Cảm ơn em.”
Tống Vy cười nói: “Bây giờ trông anh dễ nhìn hơn trước kia nhiều.”
“Em nói vậy là sao?” Kiều Phàm nhíu mày.
Tống Vy nhìn anh: “Anh của trước kia mặc dù trên mặt luôn giữ nụ cười như hoa gió mùa xuân trông vô cùng dịu dàng, nhưng mà tôi cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà lại không thể nói thành lời, thẳng cho đến sau này tôi mới biết được cái được gọi là dịu dàng cũng chỉ là một lớp mặt nạ của anh mà thôi, đây không phải là anh chân chính. Anh chân chính không tốt đẹp như thế, ngược lại con người anh âm trầm bất định, vô cùng đáng sợ, mặc dù anh chân thật khiến người khác cảm thấy không thoải mái, nhưng ít nhất cũng thuận mắt một chút, sẽ không khiến tôi cảm thấy có chỗ nào sai trái.”
Kiều Phàm a lên một tiếng: “Em nói như vậy không sợ tôi không vui hả?”
Tống Vy lắc đầu: “Anh sẽ không đâu, tôi hiểu rõ anh, anh đã dám để lộ bộ mặt thật sự của mình, đồng thời còn lựa chọn dùng bộ mặt thật sự để sống, tôi biết anh không phải là loại người hẹp hòi như thế. Hơn nữa Phàm mà tôi biết mặc dù tính tình rất kém, nhưng mà anh ấy là người tốt.”
Kiều Phàm im lặng, một lúc sau mới lên tiếng một lần nữa: “Tôi xin lỗi, có lẽ là tôi không tốt giống như trong tưởng tượng của em, tôi cũng không phải là một người tốt. Đúng là tôi đã cứu bọn em, nhưng cùng lúc đó tôi cũng đã ra tay với bọn em.”
Tống Vy cụp mắt xuống: “Tôi biết chứ, người trước kia bắt cóc Hải Dương là anh, là anh đã hại Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông.”
Biểu cảm của Kiều Phàm không thay đổi gì nhiều.
Bây giờ anh cũng đoán được có lẽ là cô đã biết chuyện này.
Dù sao thì Lâm Giai Nhi đã chết rồi, trước khi Lâm Giai Nhi chết, chắc chắn đã nói những chuyện này ra để chọc tức cô.
“Tôi muốn biết là tại sao anh lại làm như vậy?” Tống Vy siết chặt tay, ánh mắt đỏ lên mà nhìn người đối diện.
Được rồi, là cô cố ý.
Cố ý nói anh là người tốt, cô vẫn coi anh là bạn, mục đích cô làm vậy là vì cái gì? Là vì để kích thích chút yếu ớt trong lòng anh.
Chỉ cần trong lòng anh có sinh ra cảm xúc với cô, vậy thì cô muốn biết được đáp án cũng đơn giản thôi.
Nhưng mà lúc cô quyết định kích thích chút yếu đuối trong lòng anh, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất thấp thỏm, bởi vì cô không biết mình có thể thành công không.
Dù sao thì đối với Kiều Phàm của hiện tại, thật ra thì cô không hiểu rõ cho lắm.
Nhưng mà cũng may con người đã thay đổi rất nhiều, nhưng chút yếu đuối trong lòng vẫn còn tồn tại, cô đã thành công rồi.
Kiều Phàm nhìn cô gái có cảm xúc đang kích động, đôi môi mỏng mấp máy không lên tiếng.
Trong lòng Tống Vy liền gấp gáp, thân thể hơi nghiêng ra phía trước: “Phàm, tôi cầu xin anh đó, cho tôi biết đi có được không. Hãy nể tình chúng ta là bạn bè của nhau, nể tình anh là ba nuôi của hai đứa nhỏ, anh nói cho tôi đáp án đi có được không. Anh không biết đâu, lúc đầu khi Hải Dương biết chuyện này là do anh làm, trong lòng thằng bé tổn thương tới cỡ nào, lúc không biết Hạo Tuấn là ba của thằng bé, nó thật sự xem anh là ba mình. Phàm..."
Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.
Kiều Phàm thấy cô sắp khóc, đôi môi mỏng giật giật, cuối cùng mới thở dài: “Được rồi, tôi nói cho em biết.”
Anh đã bình thường trở lại.
Anh biết mình không hề yêu cô gái trước mắt, thế thì đương nhiên anh phải bù đắp, phải nhận lỗi với những tổn thương và những chuyện trong quá khứ mà mình đã gây ra cho cô.
Trước kia anh chưa từng cho cô một câu trả lời thỏa đáng cho những chuyện mà mình đã làm trong quá khứ.
Vậy thì bây giờ, cho cô biết đáp án đi, đây cũng là do anh đã nợ cô.
Còn cô có tha thứ cho anh hay không, thật ra cũng không quan trọng.
Nghe thấy Kiều Phàm đồng ý nói cho mình biết, hai mắt Tống Vy liền phát sáng, đôi mắt đỏ hoe ẩm ướt tràn đầy vẻ kích động.
“Được được, anh mau nói đi, anh nói nhanh đi.” Tống Vy kích động đến nỗi hai tay đều đang run rẩy.
Kiều Phàm nhận lấy ly trà của người giúp việc đưa tới, anh nắm chặt trong lòng bàn tay: “Tôi làm vậy là vì muốn em rời khỏi thành phố Giang.”
“Muốn tôi rời khỏi thành phố Giang?” Tống Vy giật mình, hiển nhiên là có làm thế nào cô cũng không nghĩ tới đáp án đó.
Anh bắt cóc Hải Dương đi, khiến Hải Dương xảy ra tai nạn giao thông, thế mà chỉ là vì để cô rời khỏi thành phố Giang?
Trên mặt Tống Vy viết đầy biểu cảm khó tin.
Kiều Phàm biết là cô không tin tưởng vào lời nói này của mình, cảm thấy lời nói của mình hơi khó tin.
Cũng đúng thôi, ai có thể ngờ rằng bắt cóc và gây ra tai nạn giao thông chỉ đơn giản là vì để cô rời khỏi?
“Những gì tôi nói đều là thật, không hề lừa em.” Kiều Phàm thở dài, sau đó lại nhìn Tống Vy: “Có lẽ là em đã biết trước đó người mà tôi yêu là em, hoặc là nói trước khi tôi chưa nhận rõ tình cảm của mình, tôi cho rằng người mình yêu chính là em.”
Tống Vy mím mồi ừ một tiếng.
“Lúc đó là khoảng thời



Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.