Kiều Phàm đứng cách Tống Vy vài bước chân, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn chằm chằm vào cô mà không nói gì.
Tống Vy bị anh nhìn như vậy thì hơi mất tự nhiên, nụ cười trên mặt liền trở nên đông cứng.
Nhưng mà rất nhanh, cô liền điều chỉnh biểu cảm trên mặt, cô khoác khoác tay với người giúp việc sau lưng anh: “Cô đi xuống trước đi, pha một tách trà phổ nhị.”
Trà phổ nhị là trà mà Kiều Phàm thích uống.
Mặc dù trong lòng cô có thành kiến với những chuyện mà Kiều Phàm đã làm, nhưng dù sao đi nữa thì Kiều Phàm cũng có ơn cứu mạng với cô và con cô.
Huống hồ gì lần này Kiều Phàm đến đây là đã giúp đỡ cô, không thể đối xử quá thờ ơ với Kiều Phàm.
“Vâng thưa mợ chủ.” Người giúp việc nhẹ gật đầu, quay lưng đi xuống bếp.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tống Vy và Kiều Phàm.
Tống Vy hít vào một hơi, làm một tư thế mời với Kiều Phàm: “Phàm, đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đi.”
Kiều Phàm trả lời một tiếng, để vali qua một bên rồi đi đến đối diện cô ngồi xuống, sau khi đẩy đẩy cặp kính mắt trên sống mũi, anh nói với cô: “Em thế mà lại còn chuẩn bị trà mà tôi thích uống.”
Tống Vy tò mò hỏi: “Tại sao tôi lại không chuẩn bị?”
Kiều Phàm cười khẽ: “Bởi vậy tôi có thể cảm nhận được em có cảm xúc phức tạp với tôi, có hơi xa lánh, trong quá khứ tôi đã làm ra một vài chuyện không tốt với em, tôi cho là em sẽ không xem tôi như bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483617/chuong-1325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.